NGÀI ESCO – CHƯƠNG 18 CHIẾC VÒNG TRẦM HƯƠNG

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18,chương 19

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 18

CHIẾC VÒNG TRẦM HƯƠNG

Thầy Dũng ráng thổi lại bếp lửa đã tàn nhưng vô ích.
Ông ngồi ũ rũ, bất giác ông ngồi nhìn Lan Anh thật lâu.
– Thầy không biết em còn nghe thầy nói không,… nhưng….

Ông khựng lại một lúc rồi nói tiếp.
 – Thầy xin lỗi…

Thầy Dũng ngồi ủ rũ, ông hít một hơi thật sâu, ông nói tiếp:
– Thầy xin lỗi, thầy không có sự lựa chọn nào khác.

Nói rồi ông tiến đến bên Lan Anh, ông đưa hai tay bóp cổ Lan Anh, ông quay mặt đi hướng khác, mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy đau khổ.

Bỗng ông buôn tay ngồi bệt xuống khóc :  “Thầy không thể làm thế này được ? sao thầy lại phải giết em, thầy xin lỗi !”

Ông đã cố tình giết Lan Anh để bịt đầu mối, nhưng rồi phải dừng lại vì sự dày vò, và ông cũng không chắc rằng Lan Anh đã biết về mọi việc.

…………………….

Thầy Dũng quay sang hỏi Vahed.

  • Tại sao họ bắt ông?
  • Tôi và bạn vận chuyển ma túy cho họ. Chúng tôi sợ, không muốn làm tiếp, nên họ bắt chúng tôi – Vahed nói giọng lơ lớ.

Tên bị trói cười khẩy :

  • Làm cái nghề này, một là bị bắt hai là chết. Không có chuyện dừng giữa chừng.

Minh nhìn cô bé xinh xắn hỏi :

  • Em tên gì ?
  • So-van- sa-ka-da ! – Cô bé trả lời
  • Cái tên hay lắm – Minh nói

So-van- sa-ka-da  bẽn lẽn mỉm cười. Cô bé tầm 12 tuổi với khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc đen nhánh, mũi cao, đặc biệt đôi mắt to tròn khá giống các cô gái Ấn Độ. Vahed cha cô bé trông khá giống một người nông dân, với làn da đen khắc khổ, ánh mắt toát lên vẻ chân chất.

Tất cả lại  lặng im bên bếp lửa bập bùng. Khu rừng vào đêm văng vẳng tiếng thú hoang.

………………………………

Lan Anh mở mắt ra, hình ảnh đội trưởng Phong và bà Hiền càng lúc càng rõ dần, họ đang mỉm cười âu yếm nhìn Lan Anh. Bỗng Lan Anh ngơ ngác nhìn xung quanh.

  • Đây là đâu ?

Cô quay ra nhìn ông Phong và bà Hiền ngạc nhiên:

  • Ông bà là ai ?

Ông Phong và bà Hiền nhìn nhau đầy kinh ngạc. Con gái họ giờ cũng không nhận ra họ. Mọi thứ đang nghiêm trọng mất rồi.

………………………….

Khu rừng vào buổi sáng trông rộn ràng hơn với tiếng chim, tiếng suối róc rách. Thầy Dũng trao súng cho Vahed.

  • Giao cho ông xử lí nó– Thầy Dũng nói.
  • Tôi sẽ giao nó cho làng tôi, mấy ông cứ đi theo đường tôi chỉ sẽ ra đến đường chính, lúc đó có thể đón xe đi.

So-van- sa-ka-da tiến lại bên Minh , cô đưa cho Minh một vòng chuỗi hạt đeo tay.

  • Em tặng anh vòng trầm hương này. Anh đeo vào sẽ gặp nhiều may mắn
  • Cám ơn em, anh sẽ đeo nói – Minh vừa nói vừa đeo vào tay

Vahed chĩa súng vào lưng tên kia đẩy đi, So-van- sa-ka-da lẽo đẽo theo sau, đi một đoạn So-van- sa-ka-da ngoái cổ nhìn Minh khuôn mặt đầy lưu luyến.

Hai thầy trò lại vác ba lô lên, tiếp tục đi dọc con suối.

……………………………………..

Tại phòng bác sĩ. Ông Phong bà Hiền ngồi đối diện vị bác sĩ đang lật hồ sơ bệnh án, hai mắt vị bác sĩ dán chặt vào hồ sơ, khuôn mặt đầy lo lắng. Ông dừng lại gập hồ sơ, chậm rãi tháo kính ra và nói:

  • Thật sự máu tụ ở não cháu có thể tan cách bắn tia laser mà không cần phẫu thuật. Và nó không phải là nguyên nhân dẫn đến mất trí nhớ.
  • Có thể đầu cháu đang bị chấn động mạnh, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Tôi dự đoán cháu đang bị “mất trí nhớ tạm thời thoáng qua”. Chúng tôi cần theo dõi thêm. Với loại tổn thương này cần tránh sự kích động cho bệnh nhân. Nên hai ông bà chú ý tránh để cháu bị kích động.
  • Vâng thưa bác sĩ – Bà Hiền trả lời đầy lo âu.

………………………………….

Ông Phong bà Hiền ngồi trên ghế đá, dõi theo Lan Anh đang ngồi ngơ ngác trên xe lăng. Lan Anh khuôn mặt như vô hồn nhìn về nơi xa xăm.

Bất giác ông  Phong nắm chặt tay bà Hiền:

  • A xin lỗi ! anh cảm thấy có lỗi với con và em.!

 

  • Anh là người tốt, là một công an tốt, cả em và con sẽ không trách anh.

 

  • Đôi khi em chỉ cần anh dành thời gian nhiều hơn cho gia đình. Là em quá ích kỉ, anh quá nhiều áp lực với công việc – Bà Hiền ngậm ngùi

 

  • Chúng ta đã không ngồi lại, để giãi bày cho nhau hiểu, chúng ta tự nhốt mình trong ốc đảo riêng, rồi làm tổn thường nhau – Bà Hiền rơm rớm nước mắt.

 

  • Em chỉ ước con khỏi bệnh, em sẽ dừng công việc lại chăm sóc nó, để anh có thể toàn tâm toàn ý cho công việc. Rồi chúng ta sẽ ngồi quây quần bên nhau khi anh xong việc.Như vậy không tốt hơn sao, em đã quá ngu ngốc quá ích kỉ.

Ông Phong nắm chặt tay bà Hiền gật đầu, mắt ông  đẫm lệ.

  • Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi !

……………………………………….

Hai thầy trò cuối cùng cũng đón được một chiếc xe chở rơm .Trên xe 4 em bé nằm dài trên đống rơm, mỗi đứa một chiếc smart phone, chúng đang chơi game và chửi bới inh ỏi. Hai thầy trò ngồi phía sau xe, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cả hai nhìn nhau không nói được câu nào.

……………………………….

Vừa đi vào con hẻm Minh giật mình khi công an đã đón hắn trước nhà. Đội trưởng Hà đứng ngay trước cửa gọi lớn :

  • Minh à, vào nhà đi.

Phía trong nhà Minh, ông bà hắn đang lo lắng không hiểu chuyện gì xảy ra.

  • Có phải có manh mối gì về cái chết của mẹ nó hả chú ? – Ông Hiền run rẩy hỏi.
  • À, bọn cháu có mấy việc cần hỏi cháu Minh, xin phép hai bác cháu sẽ dẫn em về cơ quan.

………………………..

Minh ngồi lọt thỏm trong phòng hỏi cung tối tăm, với chỉ một ánh đèn có ánh sáng vàng lay lắt. Một lúc sau,  viên công an bước vào ngồi đối diện Minh. Anh ta mở sổ ra, chậm rãi rút bút ra ghi chú, rồi quay lên hỏi.

  • Mày đi đâu hai ngày nay ?
  • Tui đi tìm bạn – Minh bình tĩnh trả lời

Viên công an ghi vào sổ rồi hỏi tiếp :

  • Bạn mày là ai ? tên gì ? sao phải tìm ?
  • Nó ăn cắp tiền tiết kiệm của tui bỏ đi, nó tên Hùng học chung lớp.

Viên công an lại ghi vào sổ , cứ như vậy sau mỗi câu hỏi câu trả lời viên công an lại cúi xuống chậm rãi ghi vào sổ.

  • Thế mày tìm ở đâu ? mày đi một mình à ?

 

  • Tui tìm khắp nơi, chỗ nào cũng đi, đi với thầy Dũng dạy hóa trong lớp.

 

  • Thầy dạy hóa sao lại đi với mày.

 

  • Nó cũng ăn cắp hết tiền của thầy, thầy không có tiền chữa bệnh cho con, nên thầy cũng phải lo tìm nó.

 

  • Mày mất bao nhiều tiền và thầy Dũng mất bao nhiêu

 

  • Tui mất 10 triệu, thầy Dũng 50 triệu.

 

  • Thế sao không trình báo mà đi tìm.

 

  • Chỗ bạn bè thân quen chỉ muốn tìm chứ không muốn trình báo – Minh bình tĩnh trả lời rành rọt .

Viên công an lôi trong bọc ni lông ra sợi dây chuyền mà Minh đã mua cho Lan Anh, anh ta đẩy sợi dây chuyền đến cho Minh nhìn rõ.

  • Mày nhận ra thứ này chứ ?
  • Đây là sợi dây tui mua tặng bạn gái tui, cô ấy đã làm rơi nó.
  • Bạn gái mày tên gì ?
  • Lan Anh

…………………………….

Đội trưởng Hà cùng một công an viên bấm chuông nhà thầy Dũng. Thầy Dũng ra mở cửa vẻ ngạc nhiên.

  • Tôi cần trao đổi với ông mấy việc, cũng nhanh thôi. – Đội trưởng Hà nói
  • Mấy ông đợi tôi một lúc, tôi đưa con gái vào phòng, tôi không muốn nó thấy mấy ông.

Ông Hà và viên công an đứng trước sân đợi. Bỗng nhiên ông Hà thấy một mảnh thủy tinh có vạch chia độ, là mảnh thủy tinh của chiếc bình mà Minh đã đánh rơi.

Ông Hà vừa định cúi xuống nhặt lên thì thầy Dũng xuất hiện.

  • Mời hai ông vào nhà.

………………………

Thầy Dũng rót nước mời hai viên công an. Đội trưởng Hà đá mạnh vào chân viên công an. Viên công an hiểu ý đứng dậy.

  • Anh Hà em ra ngoài nghe điện thoại một lúc.

Viên công an nhanh chóng rút ra bì ni lông nhặt mảnh thủy tinh bỏ vào. Anh ta quan sát thùng rác, nghĩ ngợi một lúc anh tiến đến mở nắp thùng rác. Sau khi lục ra đống rác, phía dưới là những mảnh vỡ của bình thủy tinh mà Minh đã làm vỡ.

…………………………

Trong phòng khách đội trưởng Hà lấy sổ ra ghi chú ông hỏi.

  • Tôi được biết thầy đã xin nghỉ dạy 2 ngày.
  • Đúng, tôi có việc riêng.
  • Việc gì ?
  • À, tôi có đứa học trò hư đốn, muốn tìm nó cho nó một trận.
  • Thầy nói cụ thể hơn được không.
  • Nó trộm tiền của tôi !
  • À, thầy cho biết tên nó là gì ?
  • Hùng, lớp 11a5
  • Tên đầy đủ của nó là gì ?
  • Lê Mạnh Hùng.
  • Nó lấy của thầy bao nhiêu tiền ?
  • 50 triệu.
  • Thầy đi một mình à.
  • Không tôi đi với một đứa học trò khác cũng bị nó lấy trộm.
  • Ai ? Tên gì ?
  • Đặng Nhật Minh.
  • Tại sao thầy là thầy giáo mà rủ rê học trò đi tìm tên ăn cắp ? có đúng không ?
  • Tôi nghĩ tôi không cần phải trả lời câu hỏi này của anh. – Thầy Dũng gắt gỏng

Đội trưởng Hà nhận thấy đã đi xa vấn đề, ông dừng lại gập sổ. Viên công an bước vào nhìn đội trưởng Hà gật đầu ra hiệu.

  • Cám ơn thầy đã dành thời gian, xin phép thầy.

Hai viên công an bắt tay chào thầy Dũng ra về, thầy Dũng nhìn họ đi khuất mới khép cửa, mặt đầy lo âu.

…………………………….

Tiếng nhịp tim thình thịch vang lên , tiếng kéo cửa xe. Vĩ mặt mày đằng đằng sát khí đang giương súng lên, Minh lao xuống xe, phía sau Tý Điên đuổi theo, gián một phát thật mạnh vào gáy Minh, Minh ngã xuống bãi cỏ bất tỉnh. Một phát súng chát chúa vang lên.

Lan Anh mở to mắt, cô nằm bất động trên giường, cô nhìn vô hồn lên trần nhà, kí ức về lúc cô bị Vĩ bắn vừa hiện về mờ ảo.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18,chương 19

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *