TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”  – CHƯƠNG 14 MANH MỐI VỀ CHA

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 14

MANH MỐI VỀ CHA

Minh bước vào nhà kho, mọi thứ trống trơn, không còn bàn “nấu đá”, không còn ống nghiệm, thủy tinh, không còn mặt nạ phòng hơi độc, hoá chất. Căn phòng trống trơn chỉ còn mấy hộp cac ton chồng lên nhau. Thầy Dũng ngồi trên ghế uể oải không thèm nhìn vào Minh.

Minh ngạc nhiên không nói được lời nào, hắn kéo ghế chán nản ngồi cạnh thầy Dũng.

– Tổ dân phố yêu cầu thầy dọn dẹp nhà kho, họ nói khói từ nhà thầy quá ô nhiễm.

Thầy Dũng chán nản nói.

– Vậy thầy tính sao ? – Minh hỏi

Thầy dũng lắc đầu, đoạn ông nhìn Minh.

– Thầy xin chia buồn cùng em.

– Em ổn, thâỳ an tâm. Dù sao mẹ đã về với em, em không phải mất công đi tìm.- Minh buồn bã nói

– Vậy em cần tiền để làm gì? Khi em không cần phải đi tìm mẹ.

– Mẹ và ba em chia tay cũng vì tiền. Mọi người đang nghi ngờ ba em giết mẹ. – Minh đáp

– Em sẽ không để bi kịch đó xảy ra với em. Em phải có tiền để sau này lo cho gia đình.- Minh nói tiếp

Chúng ta phải tìm điểm nấu mới.- Minh nói

– Ở đâu bây giờ, ngóc ngách nào rồi bọn cớm nó cũng lần ra thôi. – Thầy Dũng có vẻ chán nản

– Vậy ta phải thay đổi đia điểm liên tục hay sao – Minh hỏi

– Không thể, dụng cụ, hoá chất quá nhiều, chúng ta sẽ không thể thay đổi liên tục được.

Hai thầy trò ngồi nhìn nhau bế tắc trong căn phòng tối, những ánh sáng lay lắt hắt vào căn phòng như dự báo cho ngày mai đầy bất trắc của họ.

…………………………….

Minh rẽ vào con hẻm, vừa dừng xe đã thấy Linh đứng chờ sẵn.

– Em có kể cho ba ,mẹ em nghe về anh, về những việc anh đã làm cho a Hùng. Ba mẹ muốn mời anh đến dùng cơm với gia đình em. – Linh dịu dàng nói

Giúp đỡ Hùng ư? Hắn đang mong mỏi tìm ra Hùng để cho thằng bạn phản trắc một trận.

…………………………….

Tại nhà Hùng, ba mẹ Hùng ra mở cửa cho Minh. Vừa nhìn thấy Minh ông đã thốt lên:

Cháu đến nhà bác lần nào chưa? Sao bác thấy cháu rất quen.

– Dạ đây là lần đầu tiên cháu đến ạ.

Minh và Linh bước vào nhà.

– Linh mời anh uống nước đi, ba mẹ đang chuẩn bị bàn ăn.- mẹ Hùng nói với vẻ buồn rầu, có thể bà còn đang rất nhớ thằng Hùng.

Linh kéo tay Minh dẫn lên phòng sinh hoạt chung trên lầu. Cô bé có vẻ vui với sự xuất hiện của Minh.

Trên hành lang lầu 1, Linh khựng lại khi thấy phòng Hùng mở cửa.

Cô và Minh rón rén đi vào. Căn phòng được dọn dẹp khá cẩn thận. Trên tường là la liệt poster cầu thủ, và các ca sĩ nhạc rock. Trên chiếc bàn lớn la liệt mô hình ô tô,xe tải, các loại siêu xe, chủ nhân căn phòng này ắt hẳn rất mê xe ô tô.

Linh rón rén đến cầm một chiếc xe tải.

-Có lẽ mẹ em lấy đồ của anh Hùng ra ngắm, cứ nhớ anh là mẹ lại lên đây. Anh Hùng mê ô tô lắm. Anh nói lớn lên anh không xây nhà, anh sẽ sống trên 1 chiếc ô tô lớn – Linh rơm rớm.

–  “Sống trong một chiếc ô tô lớn ?”– Minh nói thầm

Và như có ý tưởng gì nảy ra trong đầu, hắn lấy điện thoại nhắn tìn cho thầy Dũng:

– Chúng ta sẽ nấu đá trên 1 chiếc ô tô.

………………………………

Minh chậm rãi ngồi xuống ghế ăn.

– Hai bác dù sao cũng cám ơn cháu, đã dành thời gian đi tìm Hùng– mẹ Hùng nói.

Ba Hùng nhìn Minh ngập ngùng một lúc rồi hỏi.

– Minh này, ba cháu làm gì ? Tên gì?

– Ba cháu tên Dương, cháu nghe nói ba làm xây dựng. Ba cháu bỏ đi lúc cháu còn nhỏ.

Ba Hùng như khựng lại. Rồi ông hỏi tiếp:

– Có phải Đặng Văn Dương không?

– Dạ đúng ạ! –Minh hơi ngạc nhiên

Ông bỏ đũa xuống, reo lên.

Trời ơi, đúng là trái đất tròn. Bác đã ngợ ngợ khi thấy cháu, cháu giống ba cháu lắm. Ba cháu chính là nhân viên của bác. Em có nhớ chú Dương không?

Ông quay sang mẹ Hùng hỏi:

Cái anh trưởng phòng đấy á, em nhớ chứ. Đúng thật, nhìn cháu Minh giống chú Dương quá, nãy giờ em cũng ngờ ngợ.

Ba Hùng trầm ngâm:

–  Đúng vậy, đó là một kĩ sư giỏi

– Hội đồng đang chuẩn bị đề xuất cho anh ấy lên giữ chức phó giám đốc.Thì đột nhiên anh ấy mất tích.

– À, trường cháu và Hùng đang học là do bố cháu đứng ra quán xuyến việc xây dựng đấy.- Ba Hùng nói tiếp

Linh trầm trồ:

– Vậy hả ba?

Ông gật đầu, tay cầm đôi đũa lên chậm rãi nói:

– Ông Bùi Văn Hiển thuê công ty ba xây dựng ngôi trường đó, ông Hiển là một mạnh thường quân rất tốt bụng. Ngôi trường xây xong, đến hạng mục thi công bể nước chữa cháy cho khu nhà mới, thì chú Dương mất tích.

– Rồi ông Hiển cũng dừng giai đoạn 2 của dự án.

– Chú nghe nói ông đang cho xây dự án mới.

– Dạ đúng ạ, nhà thi đấu trong nhà ạ.

– Cô thấy thương cháu quá.- mẹ Hùng rầu rĩ.

– Còn thằng Hùng nhà cô, nó có nhà mà không được về.- Bà ngậm ngùi khóc.

Bầu không khí như căng thẳng hơn. Linh bỏ đũa nắm tay mẹ:

– Thôi mà mẹ.

– Đó là do sự lựa chọn của nó – Ba Hùng dửng dưng

– Anh đừng cố tỏ ra là không có gì. Tối qua ai đã soạn đồ chơi của nó ra rồi khóc, anh đừng có giấu cảm xúc làm gì ! – mẹ Hùng nói lớn,  xong khóc nức nở bỏ đi lên lầu.

– Hai đứa ăn đi, ba xin lỗi, ba lên xem mẹ thế nào – Ba Hùng chạy theo mẹ nó

Linh ngồi khóc nức nở, Minh bất giác nắm lấy tay Linh, cô gục đầu vào vai Minh oà khóc.

…………………………………

Đội trưởng Phong đang ngồi ăn.  Lan Anh đang nhét thức ăn cẩn thận vào hộp.

– Con mang cho Minh à ? Cậu này có phước mới gặp được con gái của ba đấy.

– Thôi mà ba.

– Tội nghiệp thằng nhỏ, nó sẽ đau lắm khi mẹ lại chết gần nhà cả chục năm mà không ai biết

– Dạ, Minh sốc lắm ba à.

………………………………

– Nấu đá trên xe, em điên à ? – Thầy Dũng nói lớn với Minh trong nhà kho

Một chiếc xe đủ chưa đống dụng cụ nấu phải xe tải, hoặc chí ít là Ford transit, giá cũng hơn 600 triệu. Số vốn quá lớn.

– Đúng, chúng ta sẽ chọn Ford transit, nhưng chúng ta sẽ chọn mua xe cũ, thật cũ.- Minh quả quyết

Thầy Dũng khựng lại, đề xuất của Minh quá đúng, khiến ông gật gù.

– Một chiếc xe sẽ giúp chúng ta thay đổi địa điểm liên tục.

Thế là hai thầy trọ đến một gara ô tô cũ, họ chọn được 1 chiếc Ford transit khá cũ kĩ. Thầy Dũng trao tiền xong, hai thầy trò leo lên xe.

Thầy Dũng lùi cho chiếc xe lùi vào trước nhà kho.

Kéo cổng lại hai thầy trò bắt đầu tháo tung hàng ghế sau. Họ hì hục mở từng con ốc, lôi từng chiếc ghế ngồi quăng xuống. Một lúc sau, phía sau xe biến thành căn phòng trống trải, rộng rãi. Họ bắt đầu ghép  3 bàn gỗ lại với nhau thành 1 bàn dài. Minh khênh các thùng cac ton lên xe , bắt đầu xếp dụng cụ, hoá chất lên bàn. Hắn khệ nệ khiêng từng thùng chứa đầy dụng cụ lên xe, bỗng một chiếc bình chưng cất bằng thủy tinh rơi ra, ” xoảng ” chiếc bình bể nát trong sự ngơ ngác của hai thầy trò, Minh vội vàng gom các mảnh vở cho vào thùng rác trước kho. Thầy Dũng lắc đầu ngao ngán.

……………………………..

Tý Điên gõ cửa phòng Vĩ, hắn mở cửa bước vào, ngồi xuống đối diện Vĩ.

– Thằng oắt mua một chiếc Ford, không biết hắn có âm mưu gì.

– Tiếp tục theo dõi, nhớ theo dõi cả con bạn gái nó.

Vĩ nói xong vẫy ta ra hiệu cho Tý Điên đi ra. Tý Điên đi khuất, hắn lấy điện thoại ra, hắn ngắm màn hình điện thoại, đó là hình cô bé với khuôn mặt méo qua một bên, đang ngồi trên xe lăn.

Mặt hắn trầm ngâm đó, là con gái bị tự kỉ của hắn.

 

…………………..

Hai thầy trò ngồi phạch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại. Họ hài lòng khi đã có một ngôi nhà di động, giờ họ có thể bắt đầu nghĩ đến việc nấu đá mà không phải thấp thỏm lo bị phát hiện.

– Thâỳ biết không, chính ba em phụ trách trường Bùi Văn Hiển đấy.

– Vậy à, vậy em có thể tự hào về ba rồi.

– Mọi người đang nghi ngờ ba em giết mẹ em, em có nên tự hào không?

– Lời đồn đại chúng ta không nên nghe, thầy đã từng nói với em, hãy nhìn mọi việc từ nhiều khía cạnh.

– Em đọc đề bài kiểm tra và em nghĩ rằng : “ lão Dũng khốn nạn ra cái đề thật khó để chèn ép mình”

Thầy Dũng chậm rãi một lúc rồi nói tiếp:

– Em đâu biết rằng thầy đã phát hiện ra tố chất của em, và chỉ muốn thử thách em.

Minh im lặng nhìn thầy Dũng, bỗng hắn cảm thán:

– Và giờ hai con người có tố chất đang nâú ma túy đá.

Thầy Dũng lắc đầu ngao ngán:

– Đúng vậy, đôi lúc thầy thấy thật hèn nhát, thầy tự nhủ: có phải hoàn cảnh khó khăn đã đẩy thầy vào con đường này ? Không ? Thầy đã sai, đã đi quá xa không thể dùng hoàn cảnh để biện minh, tự ái cá nhân, nôn nóng lo cho con đã dẫn lối thầy đi quá xa.

– Vậy chúng ta dừng lại – Minh nói.

Thầy Dũng nhìn Minh lắc đầu:

– Không, đã quá muộn.

Thầy Dũng lái chiếc Ford transit ra khỏi sân, Minh khép cửa xong nhảy lên xe.

Từ đó, hai thầy trò  rong ruổi trên chiếc xe, họ đi ra vùng ngoại ô, đến các nơi vắng vẻ để “ nấu đá”. Họ nấu xong giao lại cho Việt phân phối. Được 2, 3 hôm họ lại lái xe đi đến nới khác để nấu. Cứ thế, ma túy của hai thầy trò lại được tuồn  đi mọi ngóc ngách trong thành phố, trước sự tức giận của Vĩ và Tý Điên.

Minh và thầy Dũng vẫn tạo được vỏ bọc khá hoàn hảo, bệnh tình con gái thầy Dũng tiến triển khá tốt làm ông phấn chấn. Minh thỉnh thoảng lại chở Lan Anh ra viếng mẹ hắn, cuộc sống của hắn càng trở nên tươi sáng hơn.

…………………………..

Một buổi sáng sớm, hai thầy trò lại rong ruổi trên chiếc ford transit

– Để xem hôm nay ta đi đâu nào, hầu như nơi nào ta cũng đến rồi.

Minh suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Em biết một chỗ.

………………………………….

Chiếc Ford transit của hai thầy trò rẽ vào con đường mòn tăm tối, với hai bên là cây cối rậm rạp cản cả ánh nắng mặt trời rọi xuống con đường.

Ánh sáng cuối con đường lộ ra, chính giữa là bãi đất trống tuyệt đẹp mơn mởn là cỏ và hoa. Đây là nơi mà Lan Anh đã đưa Minh đến. Cũng là nơi Minh tặng Lan Anh sợi dây chuyền vàng. Sợi dây chuyền Lan Anh đã đánh rơi tại đây, giờ nó vẫn còn nằm đây, nằm trên những ngọn cỏ chờ đợi chủ nhân.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

 

2 thoughts on “TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”  – CHƯƠNG 14 MANH MỐI VỀ CHA

  1. Angelita says:

    This is very interesting, You are a very skilled blogger.

    I’ve joined your rss feed and look forward to seeking
    more of your fantastic post. Also, I’ve shared your website in my social networks!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *