Tèo là một chàng trai quê mùa chân chất
Tèo sống dưới quê, bản tính hiền lành nhút nhát là nên hắn lớn rồi chỉ quanh quẩn ở quê. Trong khi bạn bè đồng trang lứa lên thành phố làm ăn.
Nhìn bạn bè mỗi lần về quê quần áo, xe cộ sang trọng. Tèo cũng thích lắm.
Một hôm Tèo gặp mẹ hắn và nói:
- Mẹ, con muốn lên thành phố xin việc làm.
Bà Mẹ hơi choáng với thằng con ngớ ngẩn xưa nay của mình. Nhưng cũng mừng vì dù sao dù sao hắn cũng mạnh dạn hơn.
Nhưng với cái tính ngờ nghệch của Tèo làm bà khá lo lắng. Bà dặn dò:
- Con lên đó cũng được. Nhưng nhớ đừng làm cho người ta cười mình là nhà quê con nhé.
- Làm sao để họ không cười hả mẹ? – Tèo hỏi mẹ
Bà Mẹ suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Đơn giản thôi. Con đừng nói gì cả, chỉ ra hiệu thôi. Và nhìn người ta làm gì thì con cứ làm theo đó là được.
Thế là Tèo từ biệt Mẹ, từ biệt làng quê yêu dấu để lên thành phố.
Thành phố quá nhộn nhịp làm Tèo khá choáng. Uống xong chai nước, thấy mọi người vứt chai nước cũ vào thùng rác, Tèo cũng làm theo. Hắn nghe lời Mẹ , nhìn người ta làm gì thì cứ làm theo.
Thành phố đông đúc, cái gì cũng cao, cái gì cũng to. Nhưng Tèo để ý là ai ai cũng đeo khẩu trang.
Nghe lời Mẹ Tèo ghé một cửa hàng để mua cái người ta đeo lên mõm. Mỗi tội Tèo không biết nên gọi nó bằng cái gì. Khi nhân viên bán hàng cứ hỏi : ” anh cần mua gì ạ?”
Lướt mắt nhìn một hồi, Tèo chỉ vào một cái hộp khá giống khẩu trang. Nhân viên khá bất ngờ khi Tèo lại mua hộp ” băng vệ sinh của phụ nữ”. Nhưng biết làm sao, khách hàng là thượng đế mà.
Thế là Tèo buột thêm cái dây vào băng vệ sinh và đeo lên miệng, như cách người ta đeo khẩu trang.
Tèo tung tăng trên phố, đi một lúc thì cảm thấy quá khó thở. Nhưng nghe lời Mẹ hắn vẫn cố gắng.
Tuy nhiên, một lúc sau thì hắn không thể chịu nổi vì quá khó thở.
Tèo tháo ra và vứt vào thùng rác. Lúc này trong thùng rác cũng có một cái băng vệ sinh đã sử dụng. Tèo ngẩng đầu lên trời cảm thán:
- May mà mình vứt kịp, không là hộc máu như thằng này rồi
KIẾM TIỀN TỪ KHẢ NĂNG VIẾT LÁCH
Pingback: Sự việc đau lòng trong trại giam – Centimet2