TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” -CHƯƠNG 1

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” -CHƯƠNG 1

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

BỘ HÀI CỐT TRÊN CÔNG TRƯỜNG

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen. Tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động. Nhưng không thiếu đi những chân lí sống. Đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình. Có thể là người đàn ông; vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 1

14 năm về trước.

Đường phố về đêm mưa bay lất phất. Từng ánh đèn tỏa ánh sáng màu vàng yếu ớt  xuống con phố  đang ướt sũng vì cơn mưa. Con phố với một bên là dãy nhà đang đóng cửa kín mít; bên đối diện là một công trình được rào chắn bằng những tấm tôn cao quá đầu người. Bền lề đường gần công trình, hai chiếc ô tô đang đỗ.

Trong chiếc ô tô đầu tiên. Trên hàng ghế trước, người đàn ông nắm chặt hai vai cô gái đang khóc:

  • Nghe anh đây, chúng ta phải bỏ trốn. Bọn chúng sẽ không để cho gia đình mình con đường sống đâu.
  • Không, không ,em không thể sống thiếu con được. – Người đàn bà vừa khóc vừa trả lời.
  • Em muốn cả nhà ta cùng chết hả – Người đàn ông gào lên.

Người đàn bà xua hai tay người đàn ông ra: “không ,em không thể sống thiếu Minh, em sẽ chết mất nếu không có con”. Nói đoạn bà quay lại mở cửa xe.

Người đàn ông chồm qua ghế phụ, ghì bà lại, hai tay bóp cổ người bà. Người đàn bà há hốc mồm, hai tay cố gắng thoát khỏi bàn tay người đàn ông. Bà ú ớ không nói thành lời.

Ngoài trời cơn mưa nặng hạt hơn, như bao trùm cả hai chiếc ô tô.


 

25 / 2 / 2020

Thầy Dũng, giáo viên dạy hóa lớp 11A5, lớp của Minh vừa khoác vội chiếc áo vest nhăn nhúm. Tay cầm cặp táp, nói với vào trong phòng:” Đóng cửa nhé con gái ! Hôm nay ba có hai tiết thôi sẽ về sớm !”. Bên trong phòng vang lên tiếng “ dạ ”, một cách yếu ớt.

Minh- Đặng Nhật Minh loay hoay tra lại dây sên ( xích) xe đạp bị tuột ra. Mồ hồi nhễ nhại quyện vào lớp dầu nhớt. Làm hắn khuôn mặt hắn lấm lem như mấy anh thợ lò. Hắn lau tay bằng chiếc khăn bẩn.  Leo lên đạp đi được khoảng 3m thì sên lại tuột ra. Hắn lại leo xuống đẩy ngã chiếc xe đạp vẻ bực bội.  Hắn lại dựng xe lên lại tiếp tục tra lại dây sên.

Cuối cùng, hắn cũng đến được sân trường với khuôn mặt lấm len dầu mỡ, áo quần xộc xệch. Hắn lao nhanh vô nhà vệ sinh rửa lại khuôn mặt nhá nhem, chỉnh lại trang phục.

Trường trung học Bùi Văn Hiển vào đầu giờ chiều.

Sân trường vắng lặng, nắng như đổ lửa, lá quốc kỳ; cành cây đứng yên tuyệt nhiên không một ngọn gió nào thổi qua cho chúng lay động. Chiếc quạt trần cót két quay, dường như đang cố thổi thêm hơi nóng vào đám học trò.

Thầy Dũng ngồi trên bàn dành cho giáo viên giảng dạy. Ông đang cắm cúi viết gì đấy vào cuốn sổ. Mặc cho học sinh đang lao nhao khi được lớp trưởng phát bài kiểm tra môn Hóa một tiết,

Có đứa vui mừng, có đứa tiu nghỉu. Còn Minh cầm bài kiểm tra trên tay mà chẳng màng nghó đến. Nó biết trước kết quả rồi, dù nó là học sinh giỏi Hóa; cũng không thể làm nổi đề mà thầy Dũng đã thiết kế riêng; cho mấy học sinh theo học thêm ngoài giờ ở nhà thầy.

Minh nhà nghèo lấy tiền đâu mà học thêm. Bố mẹ nó bỏ nhau khi nó mới 3 tuổi. Nó ở với ông bà nội già yếu. Đến sống qua ngày đã là vấn đề lớn.

Lan Anh quay xuống Minh, rồi khựng lại.  Dường như cô đã hiểu ra vấn đề, nên cô tế nhị lờ đi. Lan Anh – con gái của một cán bộ công an, xinh xắn; học giỏi; giỏi ca hát hội họa; hòa đồng với mọi người. Cô là hoa khôi của trường.

Có biết bao nam sinh thầm thương trộm nhớ. Nhưng cô  đem long yêu Minh, tình yêu tuổi học trò mà. Đầy mơ mộng và dường như không có vấn đề vật chật xen vào.  Mà bọn nhỏ đang ăn bám bố mẹ thì màng gì đến vật chất.

Lan Anh đem lòng yêu Minh không phải chỉ vì Minh ít nói; điềm đạm;  mà bởi vì sự thông minh của Minh. Minh thông minh giỏi các môn tự nhiên, đặc biệt là Hóa, thế mà ……. thật là phũ phàng.

Thầy giáo Dũng đứng lên vừa viết lên bản dòng chữ đề bài, vừa nói: “Mai lớp học thêm nghỉ một ngày nhé, thầy sẽ dạy bù sau !

Trong lớp chỉ Minh không quan tâm đến lời nói vừa rồi của thầy Dũng.

Minh dựng xe đạp, tay xỏ túi quần nhìn theo xe máy chở Lan Anh. Lan Anh vẫn ngoái đầu, nhoẻn miệng cười với Minh. Chở Lan Anh là bố cô ấy – Nguyễn Thanh Phong  trong bộ đồng phục công an thật uy nghiêm. Ông cao tầm 1m70, người săn chắc, vẻ mặt đầy cương nghị.

………………………………….

CON PHỐ VỀ CHIỀU

Con phố về chiều, Minh thất thỉu dắt xe đạp trên vỉa hè. Đi qua biển tấm bảng tuyên truyền to đầu ngõ.  Tấm biển bằng sắt đã sờn màu sơn nhưng vẫn còn rõ dòng chữ “ MA TÚY HÃY TRÁNH XA ’’ . Cùng với minh họa là một bóng người đầy u uất nằm dưới cái kim tiêm to lớn.

Bên kia đường là một hàng rào của một công trường thi công. Được quây bằng những tấm tôn màu xanh nhạt. Công trình này nghe đâu là một dự án treo vì đã hơn 20 năm vẫn nằm im lìm.  Một người đàn ông đội mũ tai bèo không rõ mặt lặng lẽ dõi theo Minh.

Minh dựng xe đạp, bỏ dép bước vào nhà:  “ Chào bà cháu đi học về ! ” Minh vừa nói vừa đi lên cầu thang.

  • Uh, thay đồ rồi gọi ông về ăn cơm đi con ! – Bà Sáu vừa nấu ăn vừa nói mà không quay lại nhìn Minh.

Minh bước vào phòng, đó là căn phòng nhỏ khá gọn gàng, một chiếc giường tầm 1m2; một cái tủ áo quần cũ kĩ bằng gỗ tạp; một cái bàn học hướng ra cửa sổ; trên bàn học là chồng sách và lon đựng bút khá gọn gàng. Bức hình chân dung của Lan Anh nằm một cách trang trọng trên bàn.

Minh nằm dài trên giường, nhìn trần nhà. Bất chợt với tay vào cặp táp lấy ra bài kiểm tra Hóa bị 5 điểm.  Hắn đưa lên nhìn bài kiểm tra một cách trầm ngâm.

Hắn thấy có lỗi với ông bà đã nuôi hắn ư ? Không! Chắc chắn không, ông bà một mình với đồng lương hưu nuôi hắn ăn học đến lớp 11 đã vất vả lắm rồi. Nên chẳng có tâm trí đâu mà để ý đến việc học của hắn. Vả lại Minh từ nhỏ khá thông minh, đầy tính tự lập, ông bà nó khá yên tâm ở nó.

Nó chỉ đang căm ghét thầy Dũng dạy hóa. Ông luôn tìm cách để chèn ép chỉ vì hắn không đi học thêm ngoài giờ.


CĂN PHÒNG BÍ MẬT

Đèn đường bật sáng, trời đang vào tối, mọi thứ trên con phố có vẻ yên tĩnh hơn. Tiếng líu lo của đàn chim về tổ vì thế mà rõ hơn.

Lan Anh mở cổng cho Minh dắt xe vào. Hôm nay, Minh được mời đến nhà ăn cơm cùng bố con Lan Anh. Đó là căn nhà hai tầng chứ  L nhìn đã khá cũ kĩ. Trong sân là chiếc xe hiệu bán tải đời cũ hiệu ford ranger và một chiếc xe máy.  Cả hai bước vào nhà.

  • Cháu chào chú ạ ! – Minh cúi chào đội trưởng Phong
  • Ừ, ngồi chơi đi, chú nấu gần xong ! – Ông Phong vừa nói vừa bưng ra một đĩa gà nướng trong lò vi sóng

Lan Anh ngồi trên giường, Minh ngồi ghế tựa đối diện Lan Anh. Đó là căn phòng sơn màu hồng phấn, khá gọn gàng, ngay cả ga giường cũng màu hồng phấn. Trên bàn học là chậu sen đá nhỏ, cùng tấm hình Lan Anh và Minh chụp chung trong một lần hội trại. Cô không giấu tấm hình  đi khi Minh đến. Cô không ngại ngùng vì cô muốn khẳng định tình cảm với Minh.

Bất chợt chuông điện thoại Minh reo. Minh rút điện thoại, nhìn vào màn hình, bà nội Minh đang gọi. Minh tiến vội ra hành lang vừa đi vừa nói:

Alo, con nghe !.

Phía đầu dây đang nói gì đó. Minh nói tiếp: “Con chuẩn bị ăn cơm nhà bạn, một tiếng nữa mới về”!. Đoạn tắt máy bỏ vào túi.

Minh nhìn về cuối hàng lang thấy ông Phong đang rút ra một cái thẻ giống thẻ ATM. Ông quét vào khóa cửa, rồi mở ra, ông vào trong đóng sầm cửa lại.

Minh có vẻ hơi ngơ ngác. Đúng thôi, nó đâu biết cái đó là khóa từ, nó sống với ông bà nội từ nhỏ, sống khép kín; quanh năm quẩn quanh ở cái xóm lao động; không bao giờ đi du lịch, ở khách sạn thì làm sao biết khóa từ là gì.

Hắn đang suy nghĩ có cái gì bí mật trong căn phòng đó. Tại sao ổ khóa lại khác các ổ khóa còn lại.

Lan Anh đưa cho Minh bức tranh mình vẽ, rồi nhìn ngắm Minh một cách trìu mến. Minh nhìn chăm chú bức tranh của Lan Anh, hắn cố gắng thể hiện mình thích bức tranh.  Thật ra, hắn chả thích gì về hội họa. Mọi suy nghĩ của hắn tại thời điểm này dành cho Lan Anh. Với sự tò mò của trẻ đang lớn, hắn lâu lâu lại liếc nhìn Lan Anh với một ánh mắt bẽn lẽn.

Lan Anh như ánh sáng dẫn lối hắn ra đường hầm tối tăm. Một đứa trẻ mới lớn sống khép kín như hắn bỗng được một cô tiểu thư theo đuổi.  Hạnh phúc còn gì bằng, hắn đáp lại tình cảm của Lan Anh bằng một sự chân thành của đứa trẻ đang lớn.

Bỗng có tiếng “ rầm” vang lên, đó là tiếng đóng cửa của ông Phong.

  • Hai đứa xuống ăn cơm thôi nào! – giọng ông Phong thúc giục vang lên.

Minh bước xuống cầu thang. Mắt ngoái lại nhìn vào căn phòng kín có cánh cửa gỗ màu đỏ khóa bằng khóa từ trông thật hiện đại.

Lan Anh đang múc canh ra tô, Minh phụ xếp bát trên bàn, ông Minh vừa so đũa vừa nói:

  • Mẹ đi ăn với cơ quan về hơi trễ !

Cả ba ngồi ăn cơm trong im lặng.  Văng vẳng là tiếng  phát thanh viên của chương trình thời sự trên Ti Vi đang phát về một vụ triệt phá băng đảng ma túy.

  • Chú điều tra tội phạm phải không ạ ? – Minh bẽn lẽn hỏi. Có lẽ do sự im lặng ngột ngạt, Minh hỏi để xua tan không khí buồn tẻ.

Lan Anh đá vào chân của Minh. Đội trưởng Phong dường  như cảm nhận sự việc đang diễn ra, ông im lặng, miệng vẫn nhai, hai mắt dán lên màn hình Tivi.

………………………………

NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ MẬT

Đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có mấy đôi vợ chồng chạy thể dục. Minh dắt xe đạp, Lan Anh chắp hai tay sau lưng đi bên cạnh.

  • Sorry nha, ba Lan Anh không thích nói về công việc đâu.
  • À, thế à, mình không biết.
  • Uh, ba về nhà chỉ thích nấu ăn với Lan Anh ông cấm cả mẹ nói về công việc. Nhưng Lan Anh vẫn biết ông làm gì! – Lan Anh nói với vẻ hưng phấn.
  • Thế ba Lan Anh làm gì?
  • Ông làm bên phòng chống ma túy, Lan Anh biết đại khái vậy thôi.Trong lần Lan Anh lén vào phòng làm việc của bố ! – Vừa dứt lời Lan Anh lấy tay che miệng, dường như cô đã lỡ lời
  • Căn phòng có cái thẻ để mở khóa? – Minh hỏi.
  • Uh, có hai cái thẻ, Lan Anh lén lấy một cái. Hi hi !
  • Bí mật nha, Lan Anh chỉ coi sơ qua xem bố làm gì thôi.
  • Thế trong phòng có gì ? – Minh hỏi.
  • Bí mật, không nói được, Minh cũng bí mật nhé.

Minh gật đầu, mặc dù trong đầu vẫn đang tò mò về căn phòng. Phía trụ đèn bên kia đường, một người đội mũ tai bèo không rõ mặt; âm thầm nhìn theo bóng dáng của Minh và Lan Anh.

( còn tiếp )

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *