Cô cõng xác con trai trên lưng. Leo qua từng ngọn đồi, băng qua những cánh rừng. Ngâm mình trong suối lạnh. Để tìm tia hi vọng mong manh. Cô tìm sự sống cho con trai mình. Cô phải cứu con mình hoặc chấp nhận sống chung với nỗi đau khó lòng vượt qua này.
Cô ấy như chết lặng khi vị bác sĩ lắc đầu. Ông ta nói rằng đã quá muộn để có thể cứu đứa con của cô.
Cô không thể tin được rằng đứa con mà cô yêu thương đã rời xa cô khi nó mới 3 tuổi.
Đó là mất mát quá lớn đối với cô.
Cô không thể chấp nhận được điều đó. Thế rồi nghe theo những người trong làng, cô đưa con đi tìm đến một vị pháp sư.
Người mà theo tin đồn có thể cả tử hoàn sinh cho những người mới mất chưa lâu.
Cô cõng đứa con trai đã chết sau lưng. Băng núi; vượt rừng để đi tìm sự sống cho đứa con.
Cuối cùng, cô cũng tìm được ngôi nhà của vị pháp sư. Ngôi nhà nằm cô đơn trên một ngọn đồi cao.
Ông nhìn hai mẹ con với vẻ ái ngại.
– Bà cần gì ?
– Tôi cầu xin ông hãy cứu con tôi ?- Cô khóc lóc thảm thiết.
Vị pháp sư nhìn đứa trẻ khôi ngô, nhưng mặt đã trắng bệch không còn sự sống.
Ông từ chối và nói cô hãy mang con về đi. Nhưng cô quyết quỳ gối trước nhà vị pháp sư đến sáng hôm sau.
Vị pháp sư cuối cùng cũng động lòng.
-Thôi được, ta sẽ cứu đứa con của bà. Bà hãy đi tìm cho ta 81 hạt cải. Nhưng với điều kiện những hạt cải này phải được xin từ một gia đình chưa có ai chết. Bà đi đi, đi tìm hạt cải và đem về đây.
Cô cảm thấy tia hi vọng lóe lên. Thế là cô xin để xác con trai lại, và bắt đầu đi xin hạt cải. Cô gõ cửa từng nhà, và khi xin được những hạt cải từ họ; cô đều hỏi nhà họ đã từng có ai mất hay chưa !
Sau hai tuần lặn lội tìm kiếm. Cô quay trở lại nhà vị pháp sư. Nhưng cô lại xin được đưa xác con cô về để chôn cất.
– Thế cô không xin được hạt cải sao? – Vị pháp sư hỏi
– Thưa ngài !Những gia đình tôi đã hỏi thăm; không có gia đình nào mà không có người mất cả.
– Giờ tôi mới hiểu. Chúng ta ai rồi cũng sẽ có những mất mát.
– Gia đình nào rồi cũng sẽ trải qua những mất mát đau thương.
Vị pháp sư gật gù.
– Ta vui vì cô đã hiểu ra. Thời gian sẽ làm lành vết thương cho cô. Con trai cô sẽ hiện hữu bên cô trong trái tim cô, trong tâm trí cô.
– Chết chưa hẳn là đã hết, linh hồn luôn bất tử và ngày nào đó cô rồi sẽ gặp lại con trai cô. Cô hãy về đi, cô không thể vượt qua nôi đau này, nhưng cô có thể học cách để có thể sống cùng với nó. Ta tin cô sẽ làm được hoặc thời gian sẽ làm thay cho cô.
Cô đã đến gõ cửa từng nhà, xin hạt cải và hỏi xem trong nhà họ có người đã mất hay không.
Nhưng tất cả gia đình cô đến đều có người mất. Tất cả đã trải qua những mất mát đau thương.
Trong mỗi chúng ta, ai rồi cũng sẽ trải qua mất mát và đau thương. Chúng ta sẽ không thể vượt qua sự đau buồn của những mất mát đó. Nhưng chúng ta sẽ biết cách để sống cùng với nó. Hãy xem như nỗi đau là một phần của bản thân.
đọc thêm : VƯỢT QUA NGHỊCH CẢNH
Pingback: TỬ VI TUỔI NHÂM NGỌ 2002- SINH NĂM 2002 – Centimet2