CÔ BÉ VÀ CON BÚP BÊ

CÔ BÉ VÀ CON BÚP BÊ

Tôi nhìn về phía một  bé gái trông khá  xinh xắn, đang ngồi trên ghế đá.

Cô bé đang âu yếm một con búp bê. Tôi có thể nhận ra đó là con búp bê tôi đã mua trong siêu thị

Tôi tiến đến cô bé.

– Cháu chào cô ạ ! – Cô bé mở to đôi mắt ngây thơ chào tôi.

– Chào cháu! Cháu tên gì.?

– Cháu tên An ạ!

– Ồ ! Cái tên hay quá. Con búp bê của cháu đẹp quá.


BÀ SƠ CỦA ĐÁM TRẺ

Cách nhà tôi tầm 300m là Cô Nhi Viện. Ở đó có sơ Viên tiếp nhận và chăm sóc lũ trẻ. Cứ cách vài tháng Cô Nhi Viện lại tiếp nhận một cháu nhỏ.

Mỗi  đứa trẻ là mỗi hoàn cảnh đáng thương. Bố mẹ chia tay từ chối nuôi con; bố mẹ vào tù; bố mẹ đã mất; bố mẹ từ bỏ con…vvv..

Tôi cũng có hai cháu nhỏ. Và may mắn cho chúng là được bố mẹ chăm sóc và yêu thương. Vì vậy, tôi luôn thương cảm cho các em mồ côi.

Thỉnh thoảng Tôi hay mua áo quần hoặc đồ ăn cho lũ nhỏ. Cũng có thể là áo quần hay đồ chơi mà con tôi không dùng đến.

Dù là đóng góp nhỏ thôi nhưng đó là tấm lòng của tôi dành cho lũ nhỏ. Tất nhiên, lũ trẻ ở Cô Nhi Viện luôn đem đến cho tôi cảm tình, trừ sơ Viên ra.

Nếu nói rằng tôi ghét bà thì cũng không phải, bà ta chẳng làm gì xấu xa cả. Thật khó nói, chỉ là sơ Viên không đem đến cho tôi cảm tình.

Khuôn mặt sơ Mai không toát lên vẻ nhân hậu của một người yêu trẻ.

Mặc dù tôi luôn tình nguyện đóng góp cho Cô Nhi Viện; nhưng sơ Viên luôn đòi hỏi thêm. Thực ra với đồng lương của viên chức như vợ chồng tôi tôi; nuôi hai con đã rất áp lực.

Đôi lúc tôi tự nhủ, sơViên đang lợi dụng lòng tốt của tôi.


LỜI KHẨN CẦU

Một buổi sáng, tôi bị trễ giờ làm. Vừa khép được cổng thì sơ Viên đã đứng sẵn từ bao giờ.

– Cô ơi, Cô Nhi Viện mới nhận thêm một cháu gái. Bố mẹ mất vì tai nạn. Cháu cần một con búp bê và ít đồ chơi.

-Ồ ! Không! Tôi đã cho tháng trước. Xin lỗi sơ tháng này tôi rất khó xoay sở.

Thế là sơ lặng lẽ ra về trên khuôn mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

Tôi đang vội và cũng không quan tâm. Lòng tốt của tôi không thể để bà ta lợi dụng hết lần này đến lần khác.


Nhưng rồi một hôm, khi đi siêu thị. Tôi lại thấy quầy hàng đang giảm giá đồ chơi cho trẻ con. Nghĩ đến đứa bé mới vào Cô Nhi Viện, tôi mua một con búp bê và ít thú bông.

Tôi trao cho sơ Viên và bà cám ơn tôi rối rít.

Tất nhiên, tôi cũng chỉ vì lũ nhỏ. Trong lòng tôi dấy lên một suy nghĩ hơi tiêu cực :” bà đem đồ chơi về và nói Ta mua cho các con đây, và lũ trẻ sẽ tôn sùng bà nhường nào.”

Nhưng không sao! Miễn lũ trẻ vui là tôi hài lòng.


CÔ TIÊN TỐT BỤNG GẦN NHÀ.

Một hôm, tôi dẫn hai con tôi đi dạo công viên gần nhà.

Lũ trẻ Cô Nhi Viện cũng thường ra đây cùng các sơ để chơi đùa. Nhưng hôm nay tôi không thấy Sơ Viên

Tôi nhìn về bé gái xinh xắn, đang ngồi trên ghế đá.

Trên tay cô bé là con búp bê tôi đã mua cho sơ Viên

Tôi tiến đến cô bé.

– Cháu chào cô ạ ! – Cô bé mở tròn đôi mắt chào tôi.

– Chào cháu! Cháu tên gì.?

– Cháu tên An ạ!

– Ồ ! Cái tên hay quá. Con búp bê của cháu đẹp quá. Ai tặng cháu đấy.

Cô bé ôm con búp bê vào lòng trả lời.

– Sơ Viên nói rằng có một cô tiên tốt bụng ở gần nhà đã tặng cho cháu. Cô ấy luôn tặng quà cho mọi người. Cháu ước có thể gặp cô tiên tốt bụng

Tôi sững người lại.

Sơ Viên xem tôi như một nàng tiên của lũ nhỏ. Còn tôi cảm thấy, sự đa nghi làm tôi quá nhỏ nhen.

Đón đọc: NGƯỜI MẸ KẾ ĐỘC TÀI

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *