TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”
Tác giả: Viễn Trình.
chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13
Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.
Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận
CHƯƠNG 5
BỘ HÀI CỐT CỦA AI ?
Anh công nhân đội chiếc mũ bảo vệ màu vàng, tay vừa cầm bánh mì vừa leo lên chiếc xe múc màu vàng. Anh vừa ngoạm ổ bánh mì vừa khởi động máy. Từng gàu múc phập xuống đất. Bỗng a khựng lại mắt trợn lên, mặt xám xịt.
- Mọi người ơi. Lại đây, lại đây!
Đám kĩ sư, công nhân vây quanh chiếc hố rộng. Cái gầu múc của chiếc xe múc đã được nâng lên. Phía dưới hố lộ ra bộ xương người trắng hếu vài chỗ lấm lem bùn đất.
Đó là công trường thi công đối diện hẻm vào nhà Minh. Công trình được rào chắn bằng những tấm tôn màu xanh nhạt.
……………………..
Từng chiếc xe thùng chạy vào sân của cơ quan công an thành phố, vài chiếc bồ câu chạy ra cổng như đang làm nhiệm vụ. Cảnh vệ theo dõi kĩ người ra vào.
Tại phòng đội trưởng đội cảnh sát phòng chống ma túy. Ông Phong đang lật từng hồ sơ vụ án, miệng lẩm nhẩm: “me tham phe ta min ( methamphetamine) ép phe đờ rin ( ephedrine ), pơ se đơ phe rin ( pseudoephedrine )”.
Nói đoạn ông đứng dậy chắp tay sau lưng nhìn vào tấm bảng vào chi chít cái tên và hình ảnh . Có hình ảnh chân dung đen ngòm không thấy mặt đề tên “ NGÀI ESCO”, có hình chân dung mấy tên mặt mũi bặm trợn, ảnh tên có đầu trọc lóc mặt mũi hung tợn đề tên Tý Điên, ảnh tên đầu húi cua đẹp trai tên Cá lóc, chi chít dấu mũi tên, các từ nguệch ngoặc tên hóa học “methamphetamine” , “ephedrine”, “pseudoephedrine”.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Viên công an trẻ tuổi bước vào với hồ sơ trên tay.
- Thưa sếp, đây là hồ sơ lời khai của bọn nó.
- Theo đánh giá và điều tra xác định có thể bọn chúng khai đúng, bọn chúng đang tập tành chế biến ma túy đá. Mẻ thứ 2 chuẩn bị làm thì bị chúng ta bắt.
Ông Phong nhận hồ sơ không nói gì, lật ra xem từng trang một cách chậm rãi. Khựng một lúc ông hỏi:
- Có tin gì báo về không?
- Nguồn tin báo về bọn chúng đang án binh bất động, dường như không có hoạt động mua bán nào.
Ông Phong nói:
- Báo lại tiếp tục hoạt động, nhưng không tập trung vào đường dây mua bán vận chuyển, hãy báo kĩ hoạt động hằng ngày của chúng, từng việc từng việc, đi lại, gặp gỡ, không để xót bất cứ điều gì?
- Vâng, thưa sếp.
Người công an viên xin phép đi ra. Ông Phong lật xem tiếp hồ sơ vẻ mặt trầm ngâm. Ông dừng ngay dòng chữ “ có lệnh di dời lò nấu về Việt Nam, cả “ đầu bếp” sẽ tuyển tại việt nam”- “ đầu bếp” chính là cách gọi những kẻ điều chế đá, những kẻ này am hiểu về hóa chất, có kinh nghiệm để điều chế ra đá có độ tinh khiết cao.
Ông Phong lật vội cuốn sổ tay ghi chữ “ NGÀI ESCO” rồi khoanh tròn chữ đó lại. Ông gập cuốn sổ lại vẻ mặt trầm ngâm. Lặn lội mấy chục năm trong nghề, đối phó biết bao nhiêu vụ án học búa càng làm cho ông Phong cứng cỏi thêm, nhưng nó cũng lấy đi cho ông nụ cười trên môi, cả thời gian bên gia đình.
Minh ngập ngùng nhìn vào nhà thầy Dũng, hắn bấm chuông. Thầy Dũng đi ra mở cửa, có vẻ ngạc nhiên với sự xuất hiện của Minh.
Thầy Dũng mở cửa cho Minh vào nhà, đó là một căn nhà cấp 4 nhỏ, chiều ngang tầm 5m, nhưng bên hông nhà là mảnh đất rộng phía trước trồng rau, ép sát nhà chính là nhà kho lụp xụp, với cánh cửa kéo bằng sắt sơn màu xanh dương.
– Có chuyện gì vậy Minh ?
– Em đến thăm thầy thôi ạ, à… thực ra cũng có chuyện đấy ạ? em muốn xin lỗi thầy vì em đã có lúc hiểu sai về thầy ! – Minh nói nhưng mắt không dám nhìn thẳng vào thầy.
– Không, em trách thầy đúng mà. Thầy cần tiền và thầy phải dạy thêm.
Minh nhìn thầy không biết nói gì. Bất chợt hắn nhìn thấy một làn khói bay ra từ ống khói của nhà kho.
– Họ cấm thầy dạy thêm, thì thầy làm việc khác thôi, thầy đang rang say cà phê, thầy đang nghiêm cứu về một loại cà phê bột!– Thầy vừa nói vừa chỉ vào nhà kho có cánh cửa xanh dương.
– Thầy mà đi chạy xe ôm, hay bưng bê thì kì cục quá. Em có muốn vào xem cách thấy rang cà phê không.?– Thầy Dũng vừa nói vừa tiến về phía nhà kho.
– Dạ để lúc khác ạ. Em phải lên bệnh viện để thay ca cho ông.
– Bố ơi! ai vậy ạ? – Trong nhà Ân nói với ra.
– Học trò bố thôi con ạ.
– Bố ơi cà phê cháy khét quá. Con qua kho tắt nhé.
– Không! – thầy Dũng quát.
– Con đang ốm không được qua nơi đầy bí bách đó.- thầy hạ giọng
Minh chào thầy Dũng dắt xe đi. Thầy Dũng khoá cửa mắt dõi theo Minh đang xa dần.
Bệnh viện đa khoa tấp nập người ra vào. Nào bệnh nhân, nào người nhà , xe cứu thương ra vào tấp nập.
Tại phòng bác sĩ:
– Bệnh nhân đang bị ung thư phổi giai đoạn 3 đang di căn.
Với cách nói nghiêm túc của bác sĩ Ông nội Minh và Minh biết rõ là bệnh bà đang nghiêm trọng nhưng hai ông cháu chưa hiểu lắm về giai đoạn 3, về di căn.
– Với tình hình hiện nay, bệnh nhân chỉ còn có thể cầm cự được nhiều nhất là 6 tháng, thực sự chỉ còn 3 đến 4 tháng.
Hai ông cháu nhìn nhau ngơ ngác như người mất hồn không nói được câu nào.
– Với tình hình này, xạ trị hoá trị là cách tốt nhất để điều trị. Chí ít nó có thể kéo dài thêm được vài năm, nếu may mắn có thể ngăn chặn được ung thư.
– Thế xạ trị nhiều tiền không bác sĩ?– Ông Hiền dường như có chút hi vọng.
– Đó là một quá trình điều trị ông ạ? Không thể là 1 hay 2 lần. Cần 7 đợt xạ trị và tiếp theo là hoá trị. Chi phí khoản 600tr, có khi hơn.
Hai ông cháu nhìn nhau ngơ ngác không nói thành lời.
Minh ngồi ghế chờ hành lang bệnh viện, hai hàng nước mắt tuôn rơi, mặc cho người người qua lại, hắn như vô hồn.
Đúng thôi, bà nội khác gì người mẹ của hắn, nuôi nấn hắn từ lúc 3 tuổi đến lớn lên. Giờ bà cận kề cử sinh tử, tim hắn đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào.
600 triệu. Một số tiền khổng lồ đối với gia đình hắn. Ông hắn nằm vật vã ở nhà như người mất hồn, cũng như hắn ông sắp như mất đi cái gì đó quý giá nhất trên đời
Bà Lệ vợ cũ thầy Dũng ngồi trầm ngâm trên bàn làm việc sang trọng. Với chiếc áo vest đen bên ngoài, sơ mi trắng bên trong, mái tóc dài uốn xoăn nhuộm màu vàng bên trong trông bà thật quyến rũ. Bất chợt bà lấy điện thoại quay số.
– Alo ! – đầu dây bên kia trả lời.
– Tôi đồng ý thương vụ này. Tôi sẽ có đủ cơ số thuốc đó cho anh. Nhưng tôi cần anh ứng trước 70%.
– Cô điên à! Tôi tạm ứng 30%
– 70% hoặc không có gì cả. Cục đang thắt chặt việc nhập nó, a tưởng dễ dàng hả.
– 50%
– Vậy a cứ tiếp tục dùng P2P đi.
Bà Lệ cúp má, lộ rõ vẻ tức giận
Bỗng điện thoại có cuộc gọi đến.
Bà Lệ bắt máy.
– Ok, 70%. Tiến hành đi.
Bà lệ lộ rõ vẻ vui mừng, hai mắt bà rưng rưng nhìn lại tấm hình trên bàn. Bà, thầy Dũng và bé Ân rạng rỡ trong tấm hình. Bà nhỏ lệ, miệng vẫn mỉm cười đầy chua xót.
Bà đã từng có một gia đình nhỏ hạnh phúc, bà làm bên Dược, thầy Dũng giáo viên Hóa có thâm niên, cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến khi bé Ân con bà bị phát hiện mắc ung thư máu, gánh nặng tiền bạc làm cho mẫu thuẫn vợ chồng đi đến đỉnh điểm. Và thế là ly hôn, thầy Dũng có thu nhập tốt hơn nên dành được quyền nuôi bé Ân.
Trong quán cà phê, các đôi trai gái đang ngồi cạnh nhau đưa những ánh nhìn đầy ma quái về phía đối phương, có bàn cả đám học sinh cả trai lẫn gái còn mặc áo đồng phục túm tụm phì phèo thuốt lá.
Có bàn cả gia đình, bố mẹ hai con nhỏ dán mặt vô màn hình điện thoại, tuyệt nhiên không nói chuyện với nhau.
Minh ngồi như tượng ở một góc quán.
Chị quản lý mang đến cho Minh một ly nước lọc, kéo ghế ngồi đối diện Minh.
- OK, chị báo với sếp, sếp đồng ý cho em làm 1 ca sáng, và 1 ca tối.Sáng 6h- 1h30 tối 6h-10h. Nhưng em phải kí vào cam kết không được tiết lộ bất cứ thông tin gì trong quán. Và quan trọng không được lên lầu 1 khi không được phép.
- Thế khi nào em đi làm được? – Minh vừa gật đầu vừa hỏi.
- Tùy em? Đây là bản cam kết em ghi vào rồi kí.
- Vậy mai em đi luôn nhé!– Minh vừa nhận tờ cam kết vừa hỏi.
- Ok được !
Con phố về đêm mưa tầm tã.
Một bàn tay đẫm máu cố kéo chân Sơn lại trong đêm mưa, Sơn quay lại vẻ mặt hốt hoảng cố thoát khỏi bàn tay đẫm máu kia.
Bỗng Sơn giật mình tỉnh giấc, hắn thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Thì ra, hắn gặp ác mộng. Bên cạnh bà Tuyết, mụ vợ hắn đang ngáy o o.
Ánh bình minh đã lên. Đường phố lại nhộn nhịp qua lại. cửa hàng “ DI ĐỘNG TUYẾT SƠN” của vợ chồng hắn lác đác người mua.
- Anh đi đâu đấy? – Tuyết hỏi
- Lên bệnh viện thăm mẹ?– Sơn vừa nói vừa dắt xe
Mụ tuyết bĩu môi không nói gì. Đó là lí do chính đáng mà lão Sơn có thể thoát khỏi mụ Tuyết. Bình thường mụ quản lão như bố mẹ quản thúc con. Dù sao nghĩa tử là nghĩa tận và trong con người tham lam của mụ Tuyết còn lại chút ít lương tri.
- Anh xem sao thằng Bin dạo này hư lắm. Bà giúp việc báo với tui trong áo nó có thuốc lá.
Sơn thở dài trầm tư không nói gì rồ ga đi.
Căn tin bệnh viện đông người qua lại.
- Minh nó không vào phụ ba à? – Sơn hỏi
- Nó mấy ngày đầu thì có, giờ nó đi chạy bàn quán cà phê nên vào đưa thức ăn là lại đi.Lát con trông mẹ giúp ba tầm 1 tiếng, ba về kí cái giấy cho bà Tám.
- Trời ơi, ba cứ “vác tù và hàng tổng” làm gì cho nhọc thân cái chức trưởng xóm được lợi lộc gì mà ba cứ làm hoài.! – Sơn gắt.
- Kệ con, bà con tín nhiệm, giờ xóm mình toàn lao động chân tay, có ai nhận làm đâu.
- Ba này!
Sơn ghé sát nói nhỏ với ông Hiền, mắt lấm lét lộ lên vẻ xảo trá.
- Con biết ba rất thương mẹ, nhưng ba nghĩ coi, số tiền điều trị là quá lớn, mà tỉ lệ khỏi bệnh quá thấp.
- Con thấy nhiều người bỏ đống tiền rồi cũng ra đi. Đừng tin mấy tay bác sĩ đó, bọn nó chỉ hút máu dân thôi. Vả lại, mẹ già rồi mẹ không chịu nổi hóa chất đâu.
Ông Hiền im lặng trầm ngâm, mắt ông đỗ lệ.
- Mọi người dèm pha vợ chồng con tham lam, không lo cho ba mẹ, nhưng thực tình vợ chồng con làm ăn vất vả. Tiền hàng, nhân viên, cơ quan này cơ quan kia, rồi cu Bin học hành.
- Ba có xin con đâu!- Ông Hiền ngắt lời
Sơn dừng lại, uống một ngụm nước, thở dài nói:
- Thì con phải nói cho ba hiểu!
Ông Hiền mắt rưng rưng, gật đầu đầy chua xót.
Quán cà phê “TOCO TOCO” khá đông khách, đa số là giới trẻ, nhất là học sinh, bọn học sinh cấp 2, cấp 3 tụ tập ở đây, lớp chụp hình tự sướng, lớp ngồi chơi game, lớp phì phèo thuốc là. Minh lúng túng nhận một khay lớn nào là ly tách.
- Ê, Minh 11a5 kìa bọn mày ơi.
Long đứng dậy giữa bàn 5 tên cả gái lẫn trai. Long vỗ tay, trong khi bọn kia cười khẩy.
- Ê, Minh! trông mày ngầu với cái tạp dề đó đấy! mà tiền thưởng giải nhất Hóa không đủ nuôi mày à ?
Hắn vừa nói vừa vỗ tay, nhún nhảy như một thằng hip hop đường phố. Minh đựng lặng người vẻ lúng túng.
“ Bốp”. Thằng Long bị dán một cái tát nặng nề ngã xuống ghế. Thằng Hùng mặt đằng đằng sát khí.
- Mày nói gì thằng chó, nó đang kiếm tiền bằng chính công sức nó đấy. Mày tin tao ném mày ra cửa không.
Nói đoạn Hùng từ từ đổ ly nước cam lên đầu Long. Cả đám thằng Long ngồi gục đầu mặt tái mét.
Hùng nháy mắt với Minh. Đúng vậy, Hùng có thể là đứa học sinh cá biệt, là đứa du thủ du thực ngoài xã hội nhưng nó là người trượng nghĩa, theo kiểu xã hội đen hồng kong, nhất là nó khá là nể Minh cái vụ không mách nó hút thuốt.
Hùng tiến đến Minh
- Quán này của đại ca tao. Mày cần gì cứ báo với tao.
Minh không nói gì, gật đầu, rồi bưng khay nước uống đi.
Minh lững thững dắt xe đạp về, lại thủng xăm. Bên kia đường vô số công an đang kéo dây phong tỏa công trình đối diện. Việt chạy tới chỗ Minh.
- Nghe nói máy múc đào được bộ xương người! Tao nổi cả da gà.
Minh lặng im, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ sệt.
chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13