TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”- CHƯƠNG 8

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

 chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 8

TÌNH MẪU TỬ

Minh phóng xe máy điên cuồng, phía sau 5 chiếc xe máy với dao, rựa, mã tấu đuổi theo. Đến trước cổng công trường đối diện hẻm vào nhà Minh, Minh phanh gấp lại ngã sóng soài, phía trước 5 chiếc xe máy đang chặn đầu.

Minh hết đường chạy, hắn nhảy qua băng rào chắn, chạy vào bên trông công trường đang bị công an phong tỏa vì bộ hài cốt. Mấy tên du côn cầm mã tấu đuổi theo.

Minh vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn. Bất ngờ hắn ngã xuống cái hố phía trong công trường. Đầu hắn đập vào tảng đá phía dưới ngất xỉu.

Đầu Minh chảy máu, mắt hắn lim dim, phía trên miệng hố, một người đàn bà với ánh sáng chói loà đưa tay cho Minh:

      – Minh đưa tay cho mẹ.

– Mẹ. Mẹ ơi.- Minh thì thào

      – Giết nó , giết nó.

Minh giật mình mở mắt, trên miệng hố mấy tên giang hồ đang vây quanh, chúng vung dao lên cao chuẩn bị đâm xuống Minh.

…………….

Lan Anh tròn xoe mắt, há hốc mồm ngạc nhiên, Minh ngồi chễm chệ trên chiếc xe máy mới cóng, đầu đội mũ bảo hiểm có kính che được nâng lên cao, trông thật bảnh bảo hơn hẳn cái xe đạp cà tàng của hắn.

  • Oh, đẹp quá, mới mua à?

Minh đưa mũ bảo hiểm cho Lan Anh:

  • Đi một vòng không ?

Lan Anh cầm lấy chiếc mũ:

  • Đâu ra thế?
  • Bố Minh mua tặng Minh
  • Ôi, bố Minh liên lạc với Minh rồi à ?
  • Đúng, gần đây bố hay liên lạc
  • Ôi, Lan Anh vui quá.

Lan Anh ngồi lên xe, ôm eo Minh. Minh rồ ga chạy đi. Trông khuôn mặt hắn thật hạnh phúc, giờ hắn mới thấy giá trị của đồng tiền, có tiền hắn có thể làm cho những người thân yêu hắn vui lên. Trong suy nghĩ non nớt của đứa trẻ mới lớn như hắn vậy là đủ. Hắn đâu biết rằng phía trước đang chờ đợi hắn là cái gì.

Lan Anh áp sát đầu vào bờ vai Minh.

  • Thế mẹ Minh thì sao? Không có chút thông tin gì về bà à ? – Lan Anh hỏi.
  • Chú Sơn nói mẹ qua Thái Lan, khi nào lớn đủ tiền Minh sẽ đi tìm mẹ!- Minh nói lớn

Lan Anh ghì chặt Minh, cô quá thương cho hoàn cảnh của Minh. Đó là tình thương chân thành chứ không phải lòng thương hại.

………………………………

Tại phòng làm việc của tổng kho dược. Bà Lệ rót nước mời hai công an viên đang chăm chú ghi sổ sách.

  • Xin phép cho chúng tôi được hỏi chị vài câu. Chị làm chức vụ gì?
  • Tôi là giám đốc bán hàng của công ty.- Bà Lệ đáp
  • Đề nghị chị cung cấp cho chúng tôi số liệu cũng như hóa đơn của số thuốc bị mất cắp
  • Tôi đã báo nhân viên, họ sẽ mang lên ngay cho các anh.
  • Chị có nghi ngờ một ai đó trong công ty không? Chị có thể gợi ý cho chúng tôi vào cái tên, chúng tôi cam đoan sẽ bảo mật lời khai của chị.
  • Không, tôi chưa thấy ai đáng nghi ngờ– Bà Lệ trả lời.

Đội trưởng Phong bên ngoài hiện trường của tổng kho. An chỉ vào ổ khóa to.:”Cái gì có thể cắt nổi cái khóa này chứ.”- An lẩm bẩm

An tỏ vẻ ngạc nhiên, cắm cúi ghi vào sổ tay. Đội trưởng phong đứng dậy mặt trầm ngâm.

  • Không một dấu vết, bọn này quá tinh vi. Hoặc bọn chúng có tay trong. Phải chờ kết quả bên điều tra.

Vừa lúc đó trưởng phòng cảnh sát hình sự Hà đi tới. Ông tiến đến bắt tay đội trưởng Phong.

  • Có lần ra được gì không bác?
  • Không, bọn chúng hành động quá tinh vi, dường như không để lại bất kì dấu vết nào ! – Đội Trưởng Phong trả lời với vẻ chán nản. Ông hỏi đội trưởng Hà:
  • Thế bên anh có manh mối gì chưa?
  • Chưa! Tôi có mời mấy vị trên công ty lên làm việc, nhưng không thể giữ họ lâu được. đành thả về.- Đội trưởng Hà trả lời
  • Hôm nào mời anh cốc bia, anh dạo này xa lánh anh em quá đấy nhé, tóc bạc hết rồi kìa, ha ha ha– Đội trưởng Hà cười lên hưng phấn.
  • Ok thôi, để hôm nào bắt được bọn khốn này đã nhé! Thế cái vụ hài cốt trên công trường sao rồi anh?
  • Chết cách đây khoảng trên 12 năm, nữ tầm 30 tuổi. Nhân thân không rõ được, như mò kim đáy bể. Đang lục lại hồ sơ những người mất tích 12 năm về trước.

Hai đội trưởng hai cơ quan vừa rảo bước ra cổng vừa nói chuyện.

  • Thế còn bác? Cái vụ “ ngài esco” sao rồi?- Đội trường Hà hỏi.
  • Vẫn bế tắc, chúng như bốc hơi, cấp trên đang áp lực cho tôi.- đội trưởng Phong trả lời với vẻ đượm buồn

Hai người đàn ông buồn rầu sải bước ra xe ô tô.

……………………

Trong căn phòng bừa bộn đầy áo quần, rác, vỏ bia, vỏ thuốt lá vứt la liệt. Tý Điên cùng ba tên đàn em ngồi rầu rĩ trên chiếc ghế sofa rách nát. Trước mặt chúng là những gói chất bột màu trắng. Tý cầm một gói lên nhìn nhìn, ngắm ngắm rồi lại bỏ xuống thở dài.

Tý hay còn gọi là Tý Điên, sở dĩ có biệt danh đó bởi tính tình hung hãn của hắn, cộng thêm cái đầu trọc lóc, hình xăm che nửa khuôn mặt của hắn, làm ai nhìn cũng phải dè chừng. Nhưng bặm trợn là thế hắn cũng chỉ làm một tên hữu dũng vô mưu.

  • Mẹ thằng Vĩ nó tranh dành địa bàn của tao.
  • Tao sẽ không để yên cho nó?- Hắn nghiến răng đâm con dao ghim xuống bàn.

Tên Sóc đứng lên tiếng:

  • Thế mày làm gì nó?  Ê ! Vĩ mày phắng đi cho bọ tao bán đá “ dởm” à. Mày phải chấp nhận. Cái hàng pha bằng mấy cái tiền chất với vẩn, với xăng thơm, với đống bột Trung Quốc như bọn mình làm sao cạnh tranh được.

Tý điên nghe hợp lí, mặt hắn bỗng dịu lại, hắn ngước nhìn tên Sóc.

  • Thế không lẽ ngồi chờ chết hả mày? Còn đống tiền vay nóng lãi mẹ đẻ lãi con. Bọn mình tiêu rồi.

Tý ôm đầu gục xuống vẻ thảm hại.

  • Có hai phương án, phương án 1 đàm phán để kết hợp làm ăn, chúng ta sẽ phụ nó phân phối, còn nếu nó từ chối thì…… – Tên Sóc dừng lại.

Tý như sáng mắt ra ngẩng đầu nhìn Sóc: “ nếu nó từ chối thì sao?”

  • Chúng ta sẽ cướp mối hàng của nó bằng cách trả giá cao hơn.- Tên Sóc nói với giọng chắc nịch

………………………

Minh lái xe máy về đầu hẻm, gặp Việt thất thỉu đi ra.

  • Sao buồn thế a Việt?

Việt xua tay:

  • Thôi đừng hỏi, rầu quá, tiền học con bé, xe lại bị bắt.

Nói xong Việt lẳng lặng bỏ đi. Minh nhìn theo đầy thương cảm cho Việt.

Tý Điên đi vào quán bar, hắn len qua dòng người đang nhún nhảy theo điệu nhạc với cái dáng nghênh ngang. Quán bar kẹt cứng người với tiếng nhạc DJ chát chúa, các nàng ăn mặc hở hảng đang phiêu theo điệu nhạc.

Bên dãy ghế từng nhóm túm lại bên chiếc bàn đầy bia rựu và thuốc lá, nhóm này đa số là học sinh, sinh viên.

Tý Điên tiến đến một góc nơi một nhóm đang ngồi trên ghế sofa. Đó là nhóm của Vĩ. Vĩ đang ngồi với một cô nàng xinh xắn, miệng phì phèo thuốt lá không để tâm đến việc Tý Điên đang tiến đến. Tý Điên ngồi xuống ghế đối diện với Vĩ:

  • Chào anh Vĩ dạo này khỏe không?- hắn nói với vẻ ngang tàng
  • Mày nên chào trước khi mày ngồi xuống!

Vĩ vừa nói vừa ra hiệu cho cô gái đứng dậy. Cô gái đứng dậy không quên tặng Vĩ một nụ hôn vào má trước khi nghoe nguẩy mông bỏ đi.

  • Em đến muốn bàn một việc với anh. Nói đúng hơn là muốn kết hợp làm ăn với anh.

Vĩ dụi điếu thuốc đang cháy dở xuống gạc tàng. Lấy một ly rựu tây, tay ra hiệu cho Tý Điên nói tiếp.

  • Em biết bên anh có nguồn đá ok, em có nhiều khách hàng thân thiết, nếu chúng ta kết hợp lại thì quá tuyệt vời.
  • Anh biết đấy…..

Tý Điên chưa nói hết lời Vĩ ra hiệu dừng lại.

  • Hôm nay, anh đến đây để xả stress, không phải để nghe chú bàn việc vớ vẩn.

Tý Điên mặt mày tối sầm lại, lòng tự ái nổi lên, tưởng chừng như có thể xé xác người đối diện. Nhưng trước mặt hắn là Vĩ, một tay anh chị khét tiếng khiến hắn phải kiêng nể.

Hắn đứng lên mặt lầm lì, quay lưng đi. Không quên đẩy ngã một tên đang ngáng đường hắn.

  • Hắn là ai mà đòi kết hợp với đại ca.- Một tên đệ tử của Vĩ lên tiếng

Vĩ nói giọng nhẹ nhàng:

  • Nếu thu phục được Tý Điên thì quá tốt, nó sẽ hữu dụng. Nhưng hiện tại nguồn hàng đang quá khan hiếm. Tiền chất đang bị kiểm soát gắt ở tam giác vàng. Mấy ông đang chuyển hướng sản xuất tại Việt Nam. Bằng mọi giá tao phải thu phục được cả thằng nhóc bán ma túy kia và thằng Tý Điên này.

Tên đàn em nghe có vẻ hợp lí, gật đầu lia lịa. Quán bar vẫn đầy áp khách ra vào, tiếng nhạc, ánh sáng laser, những hình người uốn éo theo tiếng nhạc. Người tìm đến cảm giác mới lạ, người tìm cảm giác thân quen, người đi xả stresaa, kẻ khoe mẽ với bạn bè. Tạo cho quán bar như một thế giới khác phía sau cách cửa cách âm đồ sộ.

…………………………

Việt trong bộ đồng phục Grap vừa giao hàng cho khách xong, hắn nhễ nhại mồ hôi, ngồi trên bồn hoa vỉa hè, gặm ổ bánh mì khô khốc. Bỗng điện thoại rung lên.Việt vội vàng lấy điện thoại ra xem. Tin nhắn của người lạ với tên “ the sun”

  • Muốn kiếm tiền chứ?
  • Ai vậy?- Việt nhắn tin trả lời.
  • Người có thể giúp mày kiếm được rất nhiều tiền.
  • Nói nghe xem?- Việt nhắn tin trả lời.
  • Lấy hàng tại điểm hẹn, giao đến cho khách và nhận được tiền công.
  • Hàng gì?- Việt nhắn tin.
  • Không cần biết là gì, nó sẽ rất an toàn.- Bên kia trả lời.
  • Vậy thôi nhé. Đây không làm.- Việt nói rồi bấm tắt máy, tiếp tục gặm ổ bánh mì khô khốc.

Minh gác điện thoại, nằm trầm tư suy nghĩ, có thể hắn đang cố giúp Việt kiếm thêm thu nhập, ở cái tuổi của hắn đâu phân biệt được việc gì là việc tốt, việc gì là việt xấu.

Trong phòng làm việc, bà Lệ quay số  gọi cho một số lạ:

  • Ông hãy chuyển cho tôi 30% còn lại.
  • Chị yên tâm, hiện công an đang làm gắt, tôi chưa thể đủ nhân lực để bắt đầu “nấu”.
  • Đó là việc của ông, “nấu” hay “bán” là việc của ông.- bà Lệ đáp.
  • ồ! Không! Chúng ta trên một con thuyền, là một đường dây.
  • Ông dọa tôi đấy à ? – Bà Lệ gắt gỏng.
  • Bà sẽ nhận đủ tiền khi hàng tập kết được đến điểm “nấu”.

Bà Lệ cúp máy, trên mặt thể hiện vẻ tức giận. Bà lấy tấm hình chụp chung với thầy Dũng và bé Ân. Mắt bà rưng rưng:

  • Con chính là lí do để mẹ còn tiếp tục sống.

Bà Lệ sau khi ly hôn thầy Dũng, đã kết hôn với một người đàn ông khác, rồi bà cũng không sinh đẻ được, người đàn ông cũng ruồng bỏ bà.

Việt tẩm chiếc khăn lên trán cho con gái đang ngủ, hắn kéo chăn đắp cho con bé. Rồi lẳng lặng ra phòng khách ngồi. Hắn trầm tư  một lúc rồi lấy điện thoại ra. Hắn để tay trên bàn phím ngập ngừng một hồi lâu rồi nhắn tin.

  • Lấy hàng ở đâu? bao nhiêu tiền công một lần giao?

( còn tiếp )

 chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13

3 thoughts on “TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”- CHƯƠNG 8

  1. Pingback: NGÀI ESCO- CHƯƠNG 21 TỘI ÁC CỦA QUÁ KHỨ – Centimet2

  2. Pingback: NGÀI ESCO – CHƯƠNG 19 LẠC MẤT TRÍ NHỚ – Centimet2

  3. Pingback: NGÀI ESCO- CHƯƠNG 16 ĐỐI MẶT SÁT THỦ – Centimet2

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *