TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”
Tác giả: Viễn Trình.
chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13
Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.
Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận
CHƯƠNG 10
LỌN TÓC CỦA NGƯỜI YÊU
30 năm về trước.
Anh kĩ sư trẻ trong bộ đồ công nhân màu xanh, đầu đội mũ bảo hộ màu trắng, áo dạ quang khoác phía ngoài, đang chăm chỉ kéo thước đo từng hố móng tại công trường, đo xong một hố anh dừng lại ghi chép, rồi lại đo tiếp. Anh nhễ nhại mồ hôi trên công trường đang thi công phần móng, sắt thép, đá sỏi ngổn ngang, xe tải ra vào tấp nập.
Một chiếc xe tải vừa đổ xong 1 đống cát to phía góc, tài xế hạ thùng xuống, cầm cuốn sổ nhảy xuống xe. Gọi to anh kĩ sư:
- Dương ơi, lại đây có quà.
Anh kĩ sư trẻ tên Dương tiến đến, mặt mày hớn hở vui mừng. Tài xế đứa cho Dương gói bưu kiện.
- Ê,lão thủ kho đâu kí giúp anh.
Dương vừa quan sát địa chỉ trên gói quà vừa trả lời:
- Chú ấy nhờ em kí giúp, để e kí cho.
Dương kí vội vô tờ giấy, rồi chạy nhanh ra láng trại. Anh hớn hở bóc gói bưu kiện ra, bên trong là một hộp bút, và một lá thư. Dương mở hộp bút ra bên trong có một lọn tóc. Anh mỉm cười bắt đầu bóc thư ra đọc.
GẶP MẸ
Minh vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn.Bất ngờ hắn ngã xuống cái hố phía trong công trường. Đầu hắn đập vào tảng đá phía dưới ngất xỉu.
Đầu Minh chảy máu, mắt hắn lim dim, phía trên miệng hố, một người đàn bà với ánh sáng chói loà đưa tay cho Minh:
– Minh đưa tay cho mẹ.
– Mẹ. Mẹ ơi.- Minh thì thào
– Giết nó , giết nó.
Minh giật mình mở mắt, mấy tên giang hồ đang vây quanh miệng hố, chúng vung dao lên cao chuẩn bị đâm xuống Minh. Bỗng một loạt phát súng vang lên, người đang ông đội mũ tai bèo hay theo dõi Minh xuất hiện, ông bắn xối xả về đám giang hồ.
Minh nghe tiếng súng càng lo lắng, nhưng hắn đang chấn thương cả đầu lẫn chân, chỉ biết nằm im.
Tiếng xe máy rồ ga chạy, tiếng đám du côn hô hoán nhau tháo chạy vang lên, một lúc sau thì tất cả im bặt. Minh bắt đầu ngồi dậy, hắn bắt đầu dùng hết sức lực yếu ớt còn lại bò lên miệng hố. Bò được lên mặt đất, hắn nằm ngửa ra, hắn đã quá mệt để có thể đứng dậy.Bỗng điện thoại của hắn rung lên. Hắn cố giữ bình tĩnh:
- Lan Anh chưa ngủ à?
Trong điện thoại là giọng Lan Anh thút thít khóc. Minh như bừng tỉnh:
- Sao thế Lan Anh ? sao Lan Anh khóc.?
- Lan Anh làm rơi sợi dây chuyền Minh tặng mất rồi, có lẽ lúc tắm, giờ chắc nó trôi ra cống rồi, huhuhuu.
- Thôi, không sao? Mai mốt Minh gom tiền mua cái khác cho Lan Anh.
- Hu hu, em thấy có lỗi với anh! Lan Anh bắt đầu đổi kiểu xưng hô với Minh.
- Không sao đâu em, thôi nín đi đừng khóc, không ai muốn mà, mai anh qua đón em đi học!- Minh cũng đáp trả bằng cách thay đổi cách xưng hô.
Minh gác điện thoại, hắn để điện thoại trên ngực, hắn vẫn nằm ngửa ra thở hổn hển.
…………………………..
Vĩ ném chai nước về phía đám đệ tử, gào lên:
- Đồ vô dụng, 20 tên đối đầu lão già có 1 khẩu súng mà cong đuôi bỏ chạy, tao thấy nhục nhã cho bọn mày quá
- Súng nha đại ca, súng thật chứ không phải súng nước đâu.- một tên lên tiếng
Vĩ ném thêm chiếc ly về đám đệ tử.
- Cút hết!
Đám đệ tử cúi gầm mặt rút lui vào phía trong. Vĩ mặt đằng đằng sát khí ngả người ra sau ghế, hai chân vắt lên bàn.
Minh thất thểu băng nhanh ra khỏi công trình đang bị công an niêm phong, chiếc hố hắn ngã xuống chính là nơi đào được bộ hài cốt. Hắn ra đến cổng thì khuỵa xuống. Bỗng có đèn xe máy pha thẳng đèn vào mặt hắn, hắn lấy tay chắn ánh sáng.
- Trời Minh ơi, sao thế?
Thì ra là Hùng, hắn lao nhanh xuống xe, đỡ Minh lên.
- Dìu tao vô nhà nhanh, công an họ đến ngay đấy, có tiếng súng.
Hùng tấp xe vào vỉa hè, lao tới dìu Minh băng qua bên kia đường, đi vào con hẻm.
Vĩ nói với tên đệ tử thân cận bên cạnh:
- Thằng Việt có đứa bé đang học mẫu giáo đúng không.
- Dạ đúng anh.
Vĩ nở một nụ cười ma mãnh: “ được lắm”.
Hùng đặt Minh nằm ra giường, hắn vội lấy bông băng và oxi già, hắn dựng Minh dậy cởi quần dài Minh ra trong khi thằng Minh đang nhăn nhó vì đau đớn. Hắn đổ chai oxi già lên vết thương ở chân, Minh la lớn đau đớn.
- May mà ông bà mày ở bệnh viện, không lại tra hỏi, mày đắc tội gì với bọn lão Vĩ vậy.
- Tao không rõ chuyện gì, mai tao gặp hắn, mà mày đi đâu giờ này?- Minh thều thào.
- Tao bỏ nhà đi cả tuần rồi, lang thang khắp nơi, tối nay cho tao ngủ ké đây nhé.
………………….
Bên hông trường học Bùi Văn Hiển đang tấp nập công nhân, họ đang dùng những tấm tôn xanh che chắn, chuẩn bị khởi công xây dựng nhà thi đấu trong nhà. Lan Anh ngồi trên ghế đá, mắt dán ra cổng trường, cô đang bồn chồn chờ Minh xuất hiện. Tiếng trống vang lên, Lan Anh vừa rón rén đi, vừa cố ngoái đầu nhìn về phía cổng trường.
Bỗng Minh lái xe xuất hiện, Lan Anh thở phào lắc đầu. Minh gửi xe xong hớn hở đi đến chỗ Lan Anh đứng đợi. Hắn cố nén đâu để Lan Anh không phát hiện.
- Chiều nay anh đến nhà em học bài ở đó được không?
- Ok nè!
Đôi trai gái cùng nhau đi vào lớp học.
3 tên côn đồ tiến vào con hẻm nhà Minh, chúng đi đến trước nhà của Việt. Nhìn qua cửa sổ thấy bé gái con Việt đang học bài. Một tên hỏi:
- Con có phải là con gái ba Việt không?
Bé gái nhìn mấy tên du côn gật đầu.
…………………………..
Minh đè lên người Lan Anh trên chiếc giường có ga màu hồng phấn, cả hai trao cho nhau nụ hồn nồng nàn. Minh dường như không kiểm soát được cơ thể mình, hắn thở hổn hển, tay hắn đặt lên hàng cốc áo của Lan Anh. Lan Anh nắm chặt tay Minh lắc đầu ra hiệu dừng lại. Minh hiểu ý bỏ tay ra. Hắn nhìn Lan Anh nở nụ cười âu yếm.
- Anh thấy đói quá.- Minh nói
- Để em xuống pha mì tôm cho anh nhé.
Minh gật đầu, Lan Anh buột lại tóc, rón rén đi xuống, Minh nằm chống tay trên giường nhìn theo Lan Anh. Đợi Lan Anh đi khuất hắn lao nhanh xuống giường bắt đầu lục lọi. Hắn lục túi sách, dở tấm nệm lên, kéo hộc kéo ra, hắn đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Hắn dừng lại chống tay bên bàn suy nghĩ. Bất chợt hắn cầm bức ảnh chụp với Lan Anh lên, hắn gỡ phía sau bức ảnh ra. Tấm thẻ từ, thì ra Lan Anh giấu tấm thẻ từ sau bức hình.
Phía dưới Lan Anh đang cắt gói mì tôm cho vào bát lớn. Trên phòng của đội trưởng Phong Minh đang tìm cách quẹt chiếc thẻ để mở cửa. Ánh sáng xanh hiện lên, hắn cầm tay nắm vặn, chiếc cửa đã mở ra. Hắn đi nhanh vào căn phòng làm việc của đội trưởng Phong.
Đó là căn phòng rộng, một bộ sofa, máy tập thể dục, bàn làm việc gọn gàng, phía sau bàn làm việc là tấm bảng trắng với chi chít hình ảnh chân dụng tội phạm và ghi chú bằng bút dạ.
Vừa lúc đó, đội trưởng Phong đánh chiếc ford ranger cũ kĩ vào sân, ông nhìn vào trong.
- Nấu gì vậy con?
- À, con pha mì cho Minh, bố về sớm vậy?
- Uh, lát bố qua nhà giám đốc có việc !- Ông Phong vừa cởi giày vừa nói.
Ông Phong cởi áo khoác ra bắt đầu đi lên cầu thang.
Trong phòng làm việc của ông Phong, Minh đang quan sát kĩ chiếc bảng, với một chân dung được tô đen kèm dòng chữ “ ngài esco” kèm dấu mũi tên ghi dòng chữ “biến mất”. Minh vội vàng lấy máy ảnh ra chụp tấm bảng. Hắn quay ra bàn, bắt đầu lật từng trang hồ sơ ra xem. Ông Phong đi gần đến những bước cuối của cầu thang thì Lan Anh hỏi với theo:
- Ba nhớ ngày 30 là ngày gì không?
Ông Phong quay xuống thắc mắc:
- Ồ, ba không nhớ nổi.
Lan Anh vừa pha nước vào tô mì tôm vừa nói: “ ba tệ quá, là kỉ niệm ngày cưới của hai người đó ”. Dường như Lan Anh quá quen với việc này.
Ông Phong mặc trầm tư bước đến hành lang. Bỗng ông khựng lại.
- Chào chú– Minh đã đứng giữa hành lang.
- À, đến học à, ngồi chơi nhé, chú phải làm việc
- Dạ.!
…………………….
Việt về đến nhà, hắn hốt hoảng khi cửa chính mở toang, hắn chạy vào trong gọi lớn tên con gái, không thấy tiếng trả lời. Vừa lúc đó có tin nhắn gửi đến, hắn như chết đứng khi trong tin nhắn là hình con gái hắn bị trói tay, bị bịt mắt, miệng dán băng keo.
Hắn hốt hoảng làm rơi cả điện thoại. Hắn định thần nhặt điện thoại lên gọi cho Vĩ.
- Tại sao ông bắt con tôi! Tôi báo công an đây!
- Mày báo đi, rồi sẽ không bao giờ được gặp con mày.
- Tại sao? Tui có đụng chạm gì đến ông
- Mày đã vi phạm luật bất thành văn của bọn tao. Mày lén cung cấp đá cho thằng Tý Điên.
Việt dường như đã hiểu ra vấn đề, hắn hạ giọng:
- Tui xin lỗi, tui không biết chuyện này, tui sẽ dừng bán cho thằng Tý.
- Nhắn đàn anh mày mai đến đây, tao sẽ tha cho con gái mày.
Minh đang ăn mỳ tôm , đối diện Lan Anh chống cằm nhìn hắn trìu mến. Bỗng điện thoại rung lên, Minh hạ đũa xem điện thoại. Hắn ngây người ra khi nhìn được tin nhắn của Việt.
- Vĩ đang bắt con gái tui, tui xin lỗi vì giấu anh bán đá cho thằng Tý. Anh cứu con tui với, nó yêu cầu mai anh phải gặp nó.
chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13