TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” – CHƯƠNG 11 KẺ PHẢN BỘI

Lượt xem: 18

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

 chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13

.

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 11

KẺ PHẢN BỘI

Lan Anh dựng xe đạp, cô cúi đầu tìm thứ gì đó quanh đám cỏ. Bỗng cô giật mình khi có 1 chiếc xe ford transit đang đỗ gần đó.

  • Chắc họ đi cắm trại!- cô nghĩ thầm.

Trên xe Vỹ đang ép sát cửa sổ quan sát Lan Anh. Tý Điên chĩa sũng vào đầu thầy Dũng ra hiệu im lặng. Minh tỏ ra quá lo lắng khi có sự xuất hiện của Lan Anh.

  • “Em làm gì ở đây vậy Lan Anh ơi?” – Minh nghĩ thầm.

Lan Anh bỗng tìm thấy được sợi dây chuyền Minh tặng cô đã bị rơi ra, có lẽ cô sực nhớ ra và quay lại tìm.

Cô vui sướng la lên:

  • A! mày đây rồi.

Vĩ không thể kiên nhân nổi hắn kéo cửa xe nhảy xuống chỉa súng về hướng Lan Anh.

Minh vội vàng mở cửa xe lao theo. Tý Điên cầm báng súng đánh một phát thật mạnh vào gáy Minh. Minh ngã quỵ xuống. Lan Anh bỗng giật mình quay lại. Vĩ nổ phát súng chát chúa, viên đạn ghim thẳng vào ngực Lan Anh, cố ngã gục xuống, máu loan lỗ cả một vùng. Minh mắt lờ đờ nhìn Lan Anh gục xuống, Minh bất lực thiếp đi.

………………..

Vĩ nhìn qua màn hình kết nối camera trên điện thoại, Minh đang đứng dưới cổng bấm chuông.

Một lúc sau, tên đệ tử dẫn Minh vào phòng khách của Vĩ. Trái với suy nghĩ của Minh, Vĩ đã ngồi sẵn chờ Minh. Hắn lịch sự ra hiệu cho Minh ngồi xuống.

  • Anh xin lỗi chú về cái vụ hôm qua. Thằng Việt nó qua mặt chú bán “đá” cho Tý Điên.
  • Bắt trẻ con để uy hiếp là hèn hạ lắm đấy, tui không biết chuyện này lộ ra ngoài thì mặt mũi các anh để đâu – Minh gằng giọng

Đám đệ tử của Vĩ cúi mặt có vẻ xấu hổ.

  • Anh cho thả cha con Việt rồi, chú yên tâm. Anh muốn gặp chú để bàn công việc quan trọng hơn.

Minh ngồi im lặng, Vĩ ghé gần lại Minh nói tiếp:

  • Anh biết “pơ se đơ phe rin ( pseudoephedrine )” đang khan hiếm, tương lai chú sẽ không đủ để điều chế. Nhưng anh có thể cung cấp cho chú số lượng lớn.
  • Ý anh là?- Minh thắc mắc
  • Là anh và chú kết hợp làm ăn, chúng ta sản xuất, và cùng nhau gây dựng đế chế ma túy, như cách mà escobar đã làm được ở colombia.- Vĩ nói với giọng hứng khởi
  • Xin lỗi anh, tôi chỉ làm một mình và không thích kết hợp với anh cả, chào anh– Minh nói xong đứng dậy chào quay lưng đi.
  • Chú không đi được đâu, và chú sẽ chẳng có sự lựa chọn nào ngoài việc kết hợp với anh – Vĩ nói xong quẳng một nụ cười chết chóc.

Minh quay lại ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào Vĩ chậm rãi nói:

  • Anh nói gì vậy Nguyễn Văn Nghĩa – Minh chậm rãi nói.

Vĩ rớt điếu thuốt đang ngậm trên miệng, hắn ra hiệu cho đàn em lui vào trong.

  • Mày vừa nói gì?
  • Anh Nghĩa này, tên Vĩ là tên giả của anh thôi, anh có cô vợ tên Phạm Thu Uyên đã bỏ anh đi khi anh vô trại, anh có cô con gái bị tự kỉ đang gửi ở nhà bà nội ở Đồng Nai– Minh từ từ kể ra quá khứ của Vĩ – Vĩ cái tên giả của Nguyễn Văn Nghĩa.

Vĩ như chết đứng, hắn ngây người ra, lắp bắp:

  • Mày là ai, sao mày biết mấy việc này?
  • Tui chỉ là thằng bán đá kiếm tiền, anh yên tâm, chỉ cần anh để yên cho tui, mọi thứ chỉ dừng lại ở đây – Minh nói với giọng thỏ thẻ

Minh đứng dậy ra về, mặc cho Vĩ ngồi như tượng trên ghế. Có lẽ hắn không thể ngờ được rằng, một tên oắt con đã phanh phui quá khứ mà hắn muốn quên đi.

Trong căn phòng của Minh, Hùng nằm dài trên giường chơi game, Minh đứng bên cửa sổ, nhìn xuống đường vẻ trầm tư, tiếng rì rì của quạt máy như thổi thêm hơi nóng để làm căn phòng của Minh như cái lò xông hơi. Minh rút điện thoại ra quay số Lan Anh.

  • Alo, em đang làm bánh nè, tối em mang qua cho anh.

Lan Anh một tay vo cục bột, đầu thì nghiêng qua một bên để cố định cái điện thoại trên tai.

  • Lan Anh này, em có ông anh họ rành về công nghệ thông tin phải không?
  • Anh Lâm, đúng rồi, có việc gì à?
  • Em hỏi anh ấy, nếu mai rảnh anh ghé nhà anh ấy, anh định nhờ anh ấy tí việc.
  • Ok, để lát e gọi cho ảnh.

Minh tắt máy mặt suy tư:

  • Ê! Tao đi tắm đã nha – Phúc nói rồi đi nhanh xuống cầu thang.

Minh nhanh như cắt lấy ba lô lao đến gầm giường, hắn lôi chiếc rương ra, mở rương ra bắt đầu lôi từng cọc tiền chất vào trong rương.

Hùng bỗng  chạy xộc ngược lên phòng Minh. Minh vẫn cố gắng nhét từng xấp tiền vào rương. Bỗng thằng Hùng đứng sững trước cửa phòng, vẻ mặt lo lắng. Hắn lắp bắp.

  • Em tao đến tìm tao, mày xuống báo giúp tao là tao không đến đây nha.

Hùng đến cũng là lúc Minh đã xếp xong đống tiền vào rương và đẩy vào phía trong gầm giường.

Minh đến mở cửa, hắn khá choáng ngợp khi trước mắt hắn là một cô gái xinh xắn, đây là Linh cô em gái mà Hùng hay tự hào khoe với Minh. Người cao ráo, khuôn mặt hiền lành dễ thương, Linh càng cuốn hút hơn trong chiếc váy hoa xòe.

……………………….

Lan Anh dắt xe ra, treo gói hàng trên xe nói với vào trong: “ ba ơi con mang cho Minh ít bánh con sẽ về liền nhé”.

  • Uh, nhanh về nhé! – đội trưởng Phong nói vọng ra.

Minh rót một ly nước lọc đưa cho Linh đang ngồi bẽn lẽn trên ghế. Minh ngồi xuống chậm rãi nói.

  • Hùng không có ở đây, em có nhắn gì không, biết đâu a gặp nó anh sẽ nhắn lại.
  • Anh nói với anh ấy về nhà , cả nhà đang rất trông anh ấy, mẹ em bỏ ăn mấy hôm rồi, bố em bỏ qua cho ảnh rồi. – Linh vừa nói vừa thút thít khóc.

Phía trên phòng Minh, Hùng ngồi lắng nghe hết, hắn gục đầu khóc.

Lan Anh rẽ vào hẻm nhà Minh, cô dừng xe nhìn vào cổng thì thấy Minh đang ngồi nói chuyện với Linh. Cơn ghen nổi lên, mặt cô sầm tối lại, cô treo gói bánh ngoài cổng, rồi rồ ga bỏ về.

……………………

Trường học Bùi Văn Hiển mù mịt bụi vì xe chở đất ra vào công trình đang thi công. Công trình vây kín bằng hàng rào tôn xanh, họ đã dựng được khung thép tiền chế, và lợp mái, trông khá là bề thế.

Tiếng trống trường vang lên, học sinh tỏa ra sân trường như ong vỡ tổ. Lan Anh rảo bước thật nhanh. Minh lách qua rừng học sinh chạy theo Lan Anh.

  • Lan Anh ! Lan anh ! Tối qua nhà anh Lâm với Minh nhé.
  • Tự đi một mình đi!
  • Uả ? sao vậy Lan Anh?
  • Tự đi mà hỏi bản thân !- Lan Anh nói với giọng hờn dỗi rồi bỏ đi nhanh, để mặc Minh đứng như trời trồng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

…………………….

Người đàn ông mở khóa chiếc két sắt, lấy ra chiếc hộp. Ông nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra bên trong là lọn tóc và lá thư. Ông chậm rãi lấy lọn tóc ra, cho vào bì thư và ghi địa chỉ nhận.

…………………..

Minh về đến nhà đi lên phòng, hắn tá hóa khi chiếc rương bị kéo ra ngoài, trống trơn, bên trong là một lá thư. Minh cầm lá thư lên, khuôn mặt đau khổ của Minh đọc từng chữ:

  • “Tao xin lỗi mày Minh, xem như số tiền này tao mượn mày, mày hiểu cho tao, tao phải đi xa, tao không thể ở cái thành phố ngột ngạt này, bố tao thẳng thừng từ mặt tao rồi, sẽ có ngày tao đền đáp cho mày, xin lỗi mày. Hùng.”

Minh vò nát tờ giấy, mặt hắn tối sầm lại, hắn đi đi lại lại trong phòng như ngây dại. Hắn lấy điện thoại ra quay số. Bến kia đầu dây Linh bắt máy với vẻ hớn hở:

  • Alo, chào anh, vậy có tin về anh Hùng của em phải không ạ?
  • À, không ! mai em có thể gặp anh không, anh cần hỏi em vài mối quan hệ của Hùng, anh cần lôi nó về, sắp thi cuối kì rồi.
  • Dạ, em có biết vài chỗ, mai anh qua chỗ em nhé.

Minh tắt máy, mặt hắn tối sầm, tiền của hắn đánh đổi để kiếm ra giờ đây chính kẻ hắn cưu mang đã cuỗm mất hết. Hùng trở thành kẻ thù số 1 của Minh.

………………………

Trời đã vào chiều, con phố nhỏ vắng vẻ. Hùng cầm ba lô lững thững đi trên vỉa hè. Hắn nhìn vào ngôi nhà của hắn. Bên trong là bố mẹ hắn, và  Linh em gái hắn đang ngồi ăn cơm. Mắt hắn rơm rớm.

Linh bỗng  bỗng giật mình nhìn ra ngoài, cô sau đó lao ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ.

  • Anh Hùng, con thấy anh Hùng.

Linh mở cổng nhìn quanh ra ngoài, nhưng vắng tanh. Đường phố về đêm vắng tanh không một bóng người.

  • Thôi vô đi con, con nhìn nhầm đấy! – Mẹ Linh buồn rầu nói.

Hùng nấp vào một gốc cây lớn, nước mắt hắn tuôn rơi, khuôn mặt hắn trông thật đau khổ. Giờ đây, với đống tiền ăn trộm được của Minh, hắn quyết đi xa để đổi đời. Hắn đến để có thể nhìn bố mẹ và em gái lần cuối.

…………………..

Minh lái xe đến nhà nhà Hùng đón Linh, Linh đeo mũ bảo hiểm leo lên xe Minh.

  • Anh ghé nhà bạn gái của anh Hùng nhé, để em chỉ đường.

Minh và Linh rẻ vào một con hẻm, tiến vào sân một căn nhà cấp 4 nhỏ. Cả hai xuống xe đi vào.

Trong nhà cô gái tầm 30 tuổi, tóc nhuộm vàng, mặc chiếc váy vàng luộm thuộm đang ngồi gác chân lên bàn, miệng phì phèo thuốt lá:

  • Tôi tưởng cô lại dẫn cả bố mẹ cô đến, để tra hỏi tôi về thằng Hùng, giờ cậu này là ai đây – cô gái chỉ vào Minh
  • Đây là bạn anh Hùng! – Linh đáp
  • Chị Hồng, anh Hùng có ghé qua đây không?- Linh hỏi tiếp.

Vừa lúc đó có một bé trai tầm 4 tuổi , mặt lấm lem đi ra:

  • Mẹ ơi, con đói.
  • Vô trong nhà chơi game tiếp đi lát mẹ ship đồ về cho.- Hồng nói với đứa trẻ

Đứa trẻ vừa đi vô phòng Hồng nói tiếp.

  • Tôi nói cho cô biết, chính thằng Hùng anh cô theo đuổi tôi, cô và bố mẹ cô đừng nghĩ tôi bỏ bùa mê thuốc lú cho nó. Tôi đuổi cổ cấm hắn bén mảng đến gần nhà tôi rồi.
  • Cô đi đi, tôi không biết nó ở đâu cả.

Minh và Linh thất thỉu đi ra khỏi nhà Hông. Lại tiếp tục đi dò la tung tích của Hùng.

  • Anh Hùng yêu chị Hồng, chị này có 1 đứa con riêng rồi, nghe nói nghiện ngập, ba em tức giận ông đuổi anh Hùng đi.

Minh vẫn im lặng lái xe không nói câu nào. Minh rẽ qua ngã ba thì Lan Anh vừa lái xe tới. Lan Anh ngây người khi thấy Minh chở Linh. Cô khựng người nhìn theo xe của Minh đang xa dần.

 chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13

Lượt xem: 18

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

HTML Snippets Powered By : XYZScripts.com