TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”
Tác giả: Viễn Trình.
chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13
Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động; nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình; có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt; mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.
Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận
CHƯƠNG 3
CƠN ÁC MỘNG
Chuông điện thoại reo lên, Minh rút điện thoại ra.
–Minh ơi , cứu em!- giọng thất thanh của Lan Anh.
Minh xộc thẳng vào phòng khách nhà Lan Anh; ông Phong bố Lan Anh nằm bất động trên vũng máu dưới sàn nhà; tiếng kêu cứu vang nhỏ trên lầu: “ cứu em, cứu em”.
Minh lao lên lầu, nhìn về phía căn phòng có cảnh cửa màu đỏ, với chiếc khóa từ. Lan Anh bên trong đó.
Minh chạy xuống lại xác của ông Phong lục túi lấy thẻ khóa từ, xông lên căn phòng,
Tiếng Lan Anh vừa khóc vừa kêu cứu vang to hơn, làm hắn hốt hoảng đánh rơi cả thẻ từ.
Hắn thử quẹt lại một lần như hắn đã thấy ông Phong làm; một ánh sáng xanh hiện lên. Hắn mở khóa cửa xông vào.
Lan Anh bị trói trên ghế, hai tay bị buột lui sau; đầu đã gục xuống; máu chảy be bét. Phía gần cửa sổ người đàn ông quay lưng đi đội nón tai bèo đang chuẩn bị nhảy qua cửa sổ.
Minh bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, hắn thở hổn hển, thì ra hắn vừa gặp ác mộng, Lan Anh không sao, chỉ là ác mộng thôi mà, hắn nhẹ nhõm mặc dù khuôn mặt tái nhợt lộ rõ vẻ sợ sệt.
……………………..
Chỉ cần dắt xe ra khỏi con hẻm nhà Minh là bắt đầu gặp con đường lớn, khung cảnh ồn ào hẳn lên, khác xa với cảnh yên tĩnh trong con hẻm, người người, xe xe qua lại, bán bán , mua mua. Minh ngước nhìn qua bên kia đường, vẫn một người đàn ông đội mũ tai bèo nhìn chăm chăm vào Minh, Minh hơi ngạc nhiên nhưng cũng lên xe đạp đi, đi một đoạn Minh ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông đang quay lưng đi.
Chiếc bán tải đời cũ hiệu ford ranger lăn chậm trên đường.
- Cậu ta có vẻ ổn đấy nhỉ ? – ông Phong vừa cầm vô lăng, mắt dán vào con đường phía trước vừa hỏi.
- Dạ!– Lan Anh trả lời.
Lan Anh im lặng nhưng ánh mắt như cố nài nỉ thêm vài câu hỏi từ ông. Nhưng không, ông Phong là vậy, ngắn gọn, súc tích đến khô khốc. Nhưng không vấn đề gì, ông yêu con gái bằng sự âm áp giản đơn. Lan Anh biết điều đó và không trông chờ gì thêm từ ông.
Chiếc ô tô đời cũ tấp vào đậu gọn gàng bên vỉa hề đối diện trường, Lan Anh bước xuống hòa vào đám đông.
Minh nhìn theo Lan Anh một lúc, đợi Lan Anh khuất vào trong mới dắt xe đạp đi tới. Hắn tỏ ra tự ti với mọi người về hoàn cảnh của mình, sự tự ti đem đến cho hắn cách sống khép kín, lầm lì mặt dù hắn rất sáng dạ, rất thông minh.
……………………………….
ĐỘT KÍCH
Một buổi trưa oi bức, ánh nắng mặt trời chói chang , phả hơi nóng xuống mái tôn của một ngôi nhà hoang.
Tầm chục tay công an theo hàng ngang mặc áo chống đạn, tay cầm súng AK 47, đang nằm rạp mình dưới những đám cỏ cao, mắt dán vào ngôi nhà hoang .
Bên trong ngôi nhà, trên ghế salon bừa bộn quần áo, thức ăn như một bãi rác, 4 tên đang nằm vật vã vì phê thuốc. Phía gian bếp lão già mang mặt nạ phòng độc đang đổ chất bột vào ống nghiệm đầy nước, vừa lắc vừa quay lại quát:
– Phải có một người ra ngoài canh chừng chứ !
– Thằng mọt sách , lo mà làm đi, không đủ hàng tao nướng mày ở đây luôn.
Một tên khác lên giọng.
– Mày khéo lo, ở đây chả ai mò đến đâu.? Nắng thế này lũ cớm nó ngồi phòng máy lạnh hết rồi.
Một tiếng “ầmmmm” vang lên, cánh cửa gỗ cũ kĩ xập xệ bị đạp bung ra, mấy tên trên ghế sofa chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mới nhổm mông dậy khỏi ghế, đã bị hàng loạt mũi súng chĩa vào. 10 công an lăm lăm súng không chế cả năm tên.
Bốn tên bỗng ngoan như mèo con, chủ động nằm rạp xuống dưới sàn, hai tay để sau gáy. Tên cầm ống nghiệm lúc nãy cũng giơ hai tay đầu hàng.
Đội trưởng Phong bước vào, trên tay là khẩu súng ngắn. Ông ngắm qua căn phòng, tiến gần đến tên cầm ống nghiệm lúc nãy.
- Hay thật, lũ trí thức giờ toàn dính vào ma túy sao. Anh kĩ sư, a làm chúng tôi vất vả quá rồi đấy. A nên đáp lễ lại cho chúng tôi bằng cách khai cho thành thật vào nhé.
Ông quay lại ra lệnh bằng giọng trịch thượng:
- Đưa bọn chúng lên xe, khám nghiệm hiện trường, thu giữ tất cả mọi thứ.
Ông hét lớn một lần nữa:
- Nhanh
Mấy tay công an giật mình, còng tay mấy tên kia lôi đi.
Ông Phong lại hét lớn:
- Chụp hình tất cả mọi thứ; mọi ngóc ngách; thu giữ tất cả mọi thứ liên quan; điện thoại,ống nghiệm; hoá chất ; ống hút; thu hết.
Ông phong vừa nói các tay công an còn lại ngoan ngoãn làm theo như được lập trình; đeo bao tay; rút bì ni lông thu dọn mọi thứ; một tay công an dùng máy ảnh chụp tất cả ngóc ngách.
Chiếc xe thùng của cảnh sát chở tất cả rời khỏi căn nhà hoang; chỉ còn để lại 4 công an canh ngôi nhà.
………………………………….
Ánh nắng mặt trời chói chang trên sân trường, cành cây lặng yên, lá quốc kỳ rũ xuống.
– Chào hiệu trưởng. Anh cho gọi tôi phải không ạ ? – Thầy Dũng đứng trước cửa phòng hiệu trưởng Cường
– À, anh Dũng mời anh ngồi.
Hiệu trưởng Cường, 52 tuổi, tóc điểm bạc, người mập, khuôn mặt to tròn khá nghiêm túc.
Hiệu trưởng Cường tiến tới bàn salon nơi thầy Dũng đã ngồi sẵn.
Ông rót nước ra hai ly, đẩy một cái về phía thầy Dũng.
– Thầy uống nước.
Thầy Dũng cầm ly lên lặng lẽ uống.
– “Tay này gọi mình có việc gì nhỉ?” – Thầy Dũng nghĩ thầm
– Anh đã dạy ở đây được bao lâu rồi nhỉ ?
– Thưa 20 năm!
-Ồ , con trai tôi năm nay mới 19 tuổi, tôi có kể với thầy tôi kết hôn muộn mà phải không ?
Thầy Dũng gật đầu. Thầy hiệu trưởng là vậy, tính tình khó chịu, nghiêm túc thái quá đến mức độc đoán. Nhưng trên hết ông rất khéo léo, ông có vẻ nghiêm túc chính xác của môn Toán, tính thực dụng của môn Hóa, vẻ bay bổng của môn Văn, tính đạo đức của môn “giáo dục công dân” mặc dù ông có bằng thạc sĩ ngành “luật”. Nói chung, những câu hỏi của ông không bao giờ thừa thãi.
Gõ gõ tay nhẹ nhàng lên bàn, hiệu trưởng ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp.
– Thầy Dũng này!
– Có thể tôi đúng mà cũng có thể tôi sai về thầy. Nhưng tôi muốn nói với thầy rằng…
– Rằng tôi rất quý thầy và luôn trân trọng những đóng góp của thầy.
– Có chuyện gì vậy hiệu trưởng?- thầy Dũng ngơ ngác hỏi.
– À!
– Tôi muốn anh ngừng ngay việc dạy thêm lại.
– Thầy phải hiểu chỉ cần việc này lộ ra, thì công sức cả tập thể đổ xuống sông xuống bể.
– Thầy dừng ngay lại, tôi vẫn sẽ đánh giá tốt cho thầy!
– Còn nếu không ! .. thầy biết kết quả rồi đấy?
Thầy Dũng khựng lại một lúc rồi nói tiếp:
– Vâng, tôi sẽ ngừng việc đó lại.
– Thôi, xin phép hiệu trưởng, tôi sắp đến giờ.
Thầy Dũng mệt mỏi đứng dậy, gập người chào, tiến chậm rãi ra. Hiệu trưởng hỏi với theo.
– À, Cháu dạo này khoẻ chứ thầy?
– Cám ơn , cháu vẫn khoẻ ?– thầy Dũng chậm rãi trả lời.
– À, còn việc này, thầy hãy để ý đám học trò, trong kho đã mất khá nhiều ống nghiệm.
– Vâng!
…………………………..
Chiếc quạt trần vẫn cót két thổi hơi nóng vào đám học sinh.
9 điểm,bài kiểm tra Hoá vừa rồi của Minh đạt 9 điểm, hắn vui mừng cầm tở kiểm tra trên tay. Bất chợt hắn nhìn lên thầy Dũng, thầy ngồi trên bục giảng với vẻ mặt đầy những ưu tư .Bỗng thầy đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi xuống phía dưới vừa đi vừa nói:
– Chỉ còn hơn ba tháng nữa là kết thúc năm học. Có thể thầy sẽ không được phân công dạy các em ở khối 12. Dù sao thầy cũng rất cám ơn các em. Thầy đánh giá lớp ta có kiến thức về hóa rất tốt. Phải nói là tốt nhất trong khối 11 từ xưa đến giờ. Thầy đã cố tình ra đề rất khó. Nhưng………
Khựng lại một lúc. Thầy Dũng mỉm cười nói tiếp:
- Phải nói các em rất tuyệt vời.Nhưng hôm nay thầy muốn nói rằng, thầy không được phép dạy thêm nữa, các em sẽ phải tự cố gắng nhiều hơn nữa. Thầy tin các em làm được.
Cả lớp im phăng phắc, ai nấy cũng trầm tư. Nhất là Minh, phải chăng Minh đã hiểu lầm thầy quá nhiều. Hắn cảm thấy mình thật nhỏ nhen và ích kỉ.
Tiếng trống vang lên, giờ nghỉ giữa tiết, học sinh toả ra hành lang, chúng nhao nhác như bầy gà con.
Minh đi vào nhà vệ sinh, đám thằng Hùng, phức tạp rồi đây.
Hùng đứng chặn Minh lại.
Bỗng hắn đưa tay , kiểu muốn bắt tay với Minh
– May mà hôm đó bọn tao chưa đánh được mày! Sao mày không nói gì? Giờ tao mới biết là không phải mày báo với cô chủ nhiệm
– Chính cái đám Sao Đỏ, mẹ nó, mày yên tâm bọn chúng dám làm lớp mình bị trừ thi đua thì tao sẽ cho bọn nó biết tay.
Hắn hút thuốc lớp bị trừ điểm thi đua, và giờ hắn muốn đòi lại công bằng cho lớp hắn bằng một vi phạm khác, tuổi trẻ mà.
– Mà sao mày không nói? làm bọn tao hiểu lầm.
– Bọn mày có chịu hỏi tao đâu?- Minh nói.
– Thôi vẫn là anh em nhé !
Hùng ghì hai vai Minh, rung qua rung lại như đang chơi một con gấu bông.
– Mà tao nói này. Hôm nay tao mới biết bọn Sao Đỏ chơi lớp mình. Thế mày biết tại sao 2 ngày qua tao để yên cho mày không ?
– Là con Lan Anh! – Hùng nói luôn không để Minh lên tiếng.
Minh có vẻ ngạc nhiên.
– Hôm bọn tao rượt mày, nó nhìn thấy, hôm sau nó tìm đến nhà tao, nó chửi tao một trận trước mặt bố mẹ tao.
– Tao không nghĩ nó dữ dằn như vậy.
Minh đã hiểu ra vấn để, tại sao mấy ngày qua bọn côn đồ để yên cho nó. Lan Anh quả ghê ghớm. Phụ nữ là vậy mà, thái độ của họ thế nào là do cách cư xử của đàn ông thôi.
………………………………
NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨN
Con hẻm im ắng lạ thường, Việt bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn rón rén bước ra khỏi nhà, dường như hắn linh cảm có điều gì chẳng lành.
Hắn rón rén tiến từng bước nhẹ đến căn nhà của Minh, bỗng khựng lại, trước cửa chính một người đàn ông đội mũ tai bèo đang nhìn vào trong. Người đàn ông nhìn thấy Việt thì chỉ vào bên trong ngôi nhà như ra ám hiệu gì đó cho Việt, rồi quay lưng bước nhanh đi.
Việt tiến đến nhìn vào cửa sổ, bà nội Minh đang nằm sóng soài, ấp mặt xuống nền nhà.
( Còn tiếp )
chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13
Pingback: TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” – CHƯƠNG 13 MẸ ĐÃ TRỞ VỀ – Centimet2
Pingback: TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” – CHƯƠNG 7 – Centimet2