TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”
Tác giả: Viễn Trình.
chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13
Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.
Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận
CHƯƠNG 6
SỢI DÂY CHUYỀN HÌNH QUẢ TRÁM
Công trình đối diện hẻm vào nhà Minh, nơi đào được bộ hài cốt, được rào lại bằng băng rào cảnh báo. Mọi người nhốn nháo khi thấy công an tập trung đông đúc để điều tra hiện trường.
Công an vây quanh miệng hố đo đạc ghi chép, 1 công an quỳ gối chụp hình các góc.
Đội trưởng Hà bước đến quan sát kĩ, với vẻ mặt đầy suy tư. Ông nói với một công an viên.
- Mất bao lâu để có kết quả giám định hài cốt ?
- Tầm 10 ngày thưa sếp !
- Một sợi dây chuyền bạc hình quả trám thưa sếp, chôn cùng bộ hài cốt – Công an viên đưa sợ dây chuyền đựng trong túi ni lông cho đội trưởng Hà
Ông Hà cầm lên quan sát một hồi lâu thì trả lại
Tại quán “ TOCO TO CO “ Chị quản lí đưa 1 phong bì cho Minh
– Lương tháng này của em, sếp báo em mai có thể làm trên lầu 1. Em phụ trách trên đó lương sẽ cao hơn 1 triệu. Mai em đến sớm để nghe phổ biến công việc.
Mình nhận phong bì và gật đầu cám ơn
Minh hớn hở đạp xe về nhà, hắn vừa nhận lương tháng đầu, là những đồng tiền mồ hôi đầu tiên hắn kiếm được. Hắn dự định về sẽ đưa cho ông nó để lo cho bà nó.
Vừa bước vào phòng Minh khựng lại khi thấy ông nội nó như ngồi chết lặng trên ghế.
– Đợt đầu xạ trị cần 60 triệu!– Ông Hiền rầu rĩ than thở.
Trông ông thật khắc khổ. Ông có hai người con được ăn học tới nơi tới chốn. Đứa đầu là Đặng Văn Dương, bố đẻ của Minh. Dương khá thành đạt là trưởng phòng một công ty xây dựng lớn Nhưng rồi khi Minh được 3 tuổi, Dương và mẹ Minh lục đục, rồi ly dị, cả bố mẹ Minh bỏ đi biềng biệc không một lần ghé thăm.
Đứa thứ 2 tên Đặng Văn Sơn làm ăn khá giả, nhưng chịu sự quản lí thái quá của vợ là Lê Thị Tuyết thành ra cũng chẳng đỡ đần gì cho ông. Ông làm đủ nghề để sống, từ xe ôm, bảo vệ, rồi làm thêm chức trưởng xóm. Cuộc sống cơ cực, lại nhớ con làm cho khuôn mặc ông thật khắc khổ.
Minh bóp chặt phong bì thư, với lương tháng 2 triệu của nó không thấm vào đâu. Từ ngày mai nó được phụ trách quán ở lầu 1 thêm được 1 triệu là 3 triệu, cũng không thấm vào đâu.Nó còn lo cho việc học hành, sách vở, học phí ở trường, rồi chiếc xe đạp cà tàng của nó cần phải sửa chữa. Nó nặng nề lê thân lên cầu thang, dường như để tránh đi ánh mắt đầy khổ sở của ông nó.
- Công việc em trên đó là đứng canh. Xem mọi người có nhu cầu gì thì ra hành lang gọi bộ đàm cho chị.- Chị quản lí căn dặn
Lầu 1 quán cà phê “ toco toco”. Minh bước lên cầu thang, lên hết cầu thang là 1 hành lang hẹp hiện ra.
Trông nó tối tăm như mấy nhà thổ trên phim. Trước khi vào đây nó được dặn dò cấm lên đây, có thể trên này là khách Vip; nên nó chưa đủ kinh nghiệm để được giao phó.
Hai bên hành lang là những căn phòng đóng kín cửa, thỉnh thoảng vang lên tiếng nói cười khúc khích. Nó mở cửa bước vào. Hơn chục ánh mắt nhìn theo nó, có thể nó nhân viên mới. Nó đứng vào một góc tường.
Đó là căn phòng nhỏ hẹp, tầm hơn 20 m2. Chính giữa là hai dãy bàn kiểu nhật, trên bàn la liệt thức uống, thuốc lá, hai đầu là hai bình thủy tinh cao hình dáng như cây đèn cổ, có cái vòi như vòi uống rựu cần tây nguyên. Tầm hơn chục đứa học sinh còn mang đồng phục học sinh ngồi dọc hai bên.
Chúng cầm vòi rít mạnh, rồi ngẩng đầu lên nhả ra làn khói đầy ma mị, mặt chúng lâng lâng đưa vòi cho đứa khác. Căn phòng như ngập chìm trong làn khói màu. Chiếc máy hút cực mạnh hút những làn khói thải ra bên ngoài.
Một tên nói lớn:
- Mẹ, hút cái này chán phèo. Để tao gọi lên 2 “ chấm” cho chúng mày dùng.
“ Chấm” là cách gọi dân chơi ma túy đá. 1 “ chấm” tương đương 1gram.
- Nhóc, lấy tao 2 “ chấm”!– Hắn quay lại nói với Minh.
Minh gật đầu ra ngoài dùng bộ đàm gọi:
- Phòng A3 gọi 2 “chấm”.
Một tên dùng quẹt ga hơ vật hình cầu trên ngọn lửa, miệng thì ngậm ống thủy tinh gắn với vật hình cầu. Một chất đặc sệt màu đen sôi lên, hắn bắt đầu rít lên một hơi, ngẩng đầu lên nhả ra làn khói trắng hắc ám, mắt hắn đờ đẫn.
Minh hiểu hắn đang chứng kiến điều gì, mồ hôi hắn nhễ nhại, nhưng vẫn chắp tay đứng như trời trồng.
Minh mở cánh cửa lao ra ngoài ho sặc sụa. Thằng Hùng cũng vừa bước ra từ 1 phòng khác, nó ngạc nhiên hỏi:
- Ê,sao mày ở đây?
- Thì tao được điều lên đây mà!
- À, ra thế, chắc bà quản lí thấy mày giống nhà quê nên điều lên đây cho an tâm, hahaha.
- Mà bạn ơi, làm dưới cho khỏe, lên đây chi cho độc hại.
- Tao cần tiền!
Hùng khựng lại không nói gì, mặt nó có vẻ trầm ngâm.
- Nhưng nản quá mày, lương thấp quá, mà tao đang cần số tiền lớn.
- Mày như thằng mọt sách, cần tiền nhiều làm gì ? – Hùng ngạc nhiên.
Minh không nói mở cửa bước vào phòng.
Minh vội vàng dắt xe ra khỏi quán, nó phải tranh thủ về để kịp cho buổi học. Hùng xuất hiện gọi với theo:
- Ê, Minh tao nói cái này !
Mình dừng xe đợi Hùng đi tới.
- Mày muốn kiếm được nhiều tiền không?- Hùng hai tay đút vô túi quần, vừa đung đưa người vừa nói.
- Tất nhiên, hỏi lạ mày.
Hùng tiến đến ghé miệng nói nhỏ vào tai Minh. Minh ngac nhiên:
- Mày điên à Hùng ?
- Không tao nghiêm túc, chỉ có cách đó mới nhanh có tiền nhất. Với lại “đá” nó không nguy hiểm như ma túy.
Minh dắt xe đi nhanh tỏ vẻ tức giận. Hùng nói với theo:
- Nếu cần tao sẽ giới thiệu mày cho ông anh tao.
Bà Lệ đứng trước phòng khám, nhìn vào trong mắt đẫm lệ. Bên trong thầy Dũng đang kéo chăn đắp cho bé Ân. Bà đứng nhìn một hồi lâu, bà gạt nước mắt quay lưng bỏ đi.
- Em!– thầy Dũng đã đứng sau lưng bà từ lúc nào.
Bà Lệ khựng lại, vội vàng lau nước mắt.
Tại quán cà phê sang trọng trước cổng bệnh viện ung bứu, nhân viên đặt xuống bàn của thầy Dũng và bà Lệ 1 ly cà phê, 1 ly cam vắt, rồi gập người chào.
- Em dạo này làm gì?
- Tôi vẫn làm bên công ty dược.
Thầy Dũng chậm rãi khuấy đều ly cà phê.
- Em không định vào thăm con 1 lúc sao.?
Bà lên hướng mặt đi chỗ khác, mắt rưng rưng:
- Nó sẽ không muốn nhìn thấy tôi đâu.
Bà Lệ rút trong ví ra một cục giấy hình khối chữ nhật, bà đặt lên bàn đẩy về phía thầy Dũng.
- Đây là 200 triệu, tôi chỉ có thể xoay được bao nhiêu đây.
Thầy Dũng nhìn cọc tiền, thở dài nói:
- Cám ơn em.!
Bà có thể căm ghét thầy Dũng, nói những lời cay độc. Nhưng Ân dù sao cũng là đứa con gái bà đứt ruột đẻ ra. Bà làm sao có thể thấy con bệnh tật mà không giúp đỡ. Hai vợ chồng ly hôn nhau lúc Ân 9 tuổi, cái tuổi đủ biết yêu biết ghét là gì.
Tòa xử thầy Dũng được nuôi Ân vì dù sao thầy Dũng cũng là cán bộ giáo viên, thu nhập ổn định hơn. Ân đâm ra chán ghét mẹ, lâu dần quên luôn bà, bà Lệ thỉnh thoảng nhớ con tìm về nhưng Ân đều lánh mặt.
Bà Lệ đứng dậy bỏ đi không chào thầy Dung, hai mắt bà đẫm lệ, bà cố tình đi nhanh trước khi bà khóc trước mặt thầy Dũng.
Minh loay hoay tra dây sên “xích” vào xe. Hắn loay hoay dầu nhớt dính đầy mặt và cả áo trắng của nó. Trật lên trật xuống hắn bực bội đứng dậy đạp đổ chiếc xe. Rồi ngồi ôm đầu bên vỉa hè.
Hùng đang hơ cái tẩu hút “ đá” trên ngọn lửa, chất đen sì đặc quánh cuối tẩu sôi lên, hắn rít một hơi, ngả người ra sa lon nhả ra làn khói trắng mờ ảo. Bỗng có chuông điện thoại. Hắn bắt máy.
- Gì đấy bạn của tui.?
Khuôn mặt hắn như nở ra khi đầu dây bên kia trả lời. Hắn cười đầy vẻ ngạc nhiên:
- Thật sao mọt sách! Ok, ok, tao sẽ dẫn mày tới gặp anh tao.
VÀO ĐỊA NGỤC
Hùng bấm chuông một căn biệt thự sang trọng trong con hẻm vắng. Hắn sau đó đút hai tay vào túi nhún nhảy như thằng hip hop.
Minh đứng yên có vẻ bối rối. Bỗng chiếc ford ranger đen chầm chậm đi tới.
Minh nhận ra ngay trên xe là đội trưởng Phong và Lan Anh, Minh hốt hoảng cúi đầu quay về phía cổng biệt thự. Chiếc xe chạy nhanh qua Hùng và Minh. May quá Lan Anh chưa thấy hắn đi với Hùng.
Cổng Phụ căn biệt thự mở ra. Một tên trọc đầu,xăm trổ mặc áo ba lỗ ra hiệu cho hai đứa đi vào.
Hai đứa được dẫn lên cầu thang. Đó là căn nhà sang trọng, trang trí nhiều tượng gỗ to, đầu nai, đầu hưu được treo khắp phòng.
Vĩ, một tay anh chị đang ngồi vắt chân lên một bàn gỗ dài, khuôn mặt hắn khá đẹp trai nhưng lạnh lùng, tóc cắt tỉa gọn gàng. Sau lưng là giá gỗ treo ba cây kiếm nhật cong vòng, một góc tường là tượng gỗ “quan vũ” uy nghi cao tầm 1,2m.
Minh đứng đối diện Vĩ mặt có vẻ căng thẳng.
- Đại ca, thằng bạn em muốn làm việc cho anh.
Vĩ nhìn chăm chú Minh một lúc rồi nói:
- Nói bạn mày lo học hành đi, bán với buôn gì.
Minh mặt đỏ như gấc, có vẻ hơi bực bội. Từ sợ sệt khuôn mặt hắn chuyển qua lầm lì.
- Đại ca, cho nó tập sự đi anh, nó cần tiền, với lại thư sinh như nó “cớm” nó không để ý.
- Uhm, mày đã nói vậy để anh xem!- Vĩ gật đầu.
- Không, Hùng nó hiểu nhầm ý tui. Tui đến đây là để bán “đá” cho anh.!- Mặt Minh đầy cương nghị.
Cả Vĩ và Hùng ngơ ngác nhìn nhau. Vĩ vỗ tay một cách chậm rãi:
- Show hàng ra đi mọt sách.
- Anh cần bao nhiêu? Và khi nào lấy? – Minh hỏi
Vĩ khựng người một lúc phá lên cười:
- Ha, ha , khá lắm. Nửa kí vào chiều mốt.
( Còn tiếp)
https://centimet2.com/truyen-dai-ngai-esco-chuong-i/ chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13