TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”
Tác giả: Viễn Trình.
chưhttps://centimet2.com/truyen-dai-ngai-esco-chuong-i/ơng 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13
Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.
Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận
CHƯƠNG 7
CUỘC GIAO DỊCH ĐẦU TIÊN
Tổng kho dược tĩnh mịch, le lói mấy ngọn đèn pha ánh sáng màu vàng xuống sân. Ông bảo vệ đi qua lại trước sân, trên tay là cây đèn pin đang bật, ông rọi vào những góc mà ánh đèn không hắt tới.
Bỗng ánh đèn ô tô pha thẳng vào mặt ông, ông lấy tay che mắt. Chiếc xe tải lù lù tiến đến húc đỗ cánh cổng, ông bảo vệ nhảy qua tránh được. Một tên trùm đầu kín mít nhảy xuống từ cửa phụ, hắn xịt hơi cay vào ông bảo vệ. Ông bảo vệ ôm mắt la lên thảm thiết. Hắn vật ông xuống trói lại.
…………….
- Không, Hùng nó hiểu nhầm ý tui. Tui đến đây là để bán “đá” cho anh.!- Mặt Minh đầy cương nghị.
Cả Vĩ và Hùng ngơ ngác nhìn nhau. Vĩ vỗ tay một cách chậm rãi:
- Show hàng ra đi mọt sách.
- Anh cần bao nhiêu? Và khi nào lấy? – Minh hỏi
Vĩ khựng người một lúc phá lên cười:
- Ha, ha , khá lắm. Nửa kí vào chiều mốt.
Minh cắm đầu đi khỏi căn biệt thự không dám quay lại nhìn Hùng đang chạy vội theo.
- Ê, thằng điên, mày có biết vừa làm gì không?
- Biết, đi bán ma túy!- Minh trả lời dứt khoác
- Bán ma túy, mày còn chưa hỏi giá bên mua.- Hùng thắc mắc.
Mình dừng khựng người lại:
- Tao quên !
Hùng dường như mường tượng được thằng bạn mình đang chém gió, hai tay nó ôm đầu, người nó giựt tưng tưng như thằng hip hop.
- Ôi, ông tướng ơi, ông đụng vô ổ kiến lửa rồi, tao không cứu nổi mày đâu.
Minh mặt lầm lì bước đi, hắn dám bán “đá” khi chưa hiểu gì về ma túy đá, chưa hiểu gì về thế giới ngoài kia, thế giới mà được gọi bằng cái tên “xã hội đen”. Vì tự ái, hay vì nó cần tiền quá.
………………………………….
Minh gõ cửa nhà Việt, Việt ra mở cửa.
- Anh Việt, mua ma túy đá ở đâu?
Việt bịt miệng Minh lại, lôi vào trong phòng.
- Mày biết mày vừa nói gì không hả ? mày ấm đầu à ?
- Không em nghiêm túc, em đang viết bài luận về hóa học
- Thật chứ?- Việt vuốt đầu có vẻ nhẹ nhõm.
Minh gật đầu.Việt vốn ít học nên cũng không rõ gì về hóa học, mà Minh vốn ngoan hiền nên hắn càng tin là sự thật.
- Thế mày cần bao nhiêu?
- Nửa kí ạ!
Việt nhìn Minh ngơ ngác.
- 50 triệu đồng đấy ông tướng. Mày khùng à.
- Nhóm nghiên cứu của em sẽ trả tiền sau.
Việt gãi đầu:
- Tao có quen một tên qua mạng, hắn cho chậm tiền vài ngày. Nhưng tốt nhất mày nên tự liên lạc với hắn.
- Bằng cách nào?
- Messenger facebook, mày kết bạn với hắn, tao sẽ báo hắn chấp nhận, rồi mày tự liên hệ, facebook mày tên gì?
- Lát em lập facebook mới em báo anh sau.
- Thế mày cần nghiên cứu gì mà cần nhiều vậy, nguy hiểm lắm.
- Nhóm em chiết xuất nó lại thành thuốc pơ se đơ phe rin ( pseudoephedrine )”.
Việt ngơ ngác không hiểu, nhưng nghe Minh đọc tên hóa học hắn cũng gật gật có vẻ tin tưởng.
Minh dùng tên facebook “ the sun” nhắn cho facebook tên “ TOM”:
- Tui được Việt giới thiệu cần mua “đá”.
Không thấy trả lời, Minh nằm dài trên giường, mặt nhìn lên trần nhà trầm tư, hắn lại liếc nhìn tấm hình của Lan Anh trên bàn. Hẳn Lan Anh sẽ thất vọng lắm khi biết hắn đang tìm cách mua bán ma túy. Bỗng điện thoại rung lên. Tom trả lời tin nhắn:
- Bao nhiêu? Khi nào lấy.
- Nửa kí, mốt lấy?- Minh nhắn tin lại.
- 50 triệu!- Bên kia nhắn lại.
- Đắt quá, ông bớt đi!
- Mày sẽ không bao giờ tìm thấy loại tương tự trên thị trường đâu nhãi ranh.
- Tui sẽ trả đủ tiền khi nào giao hàng thành công. Lấy hàng ở đâu?
- Địa điểm lấy hàng sẽ trả lời sau.Mày chụp ảnh chứng minh nhân dân gửi qua đây.
Minh lục bóp lấy ra chứng minh nhân dân, chụp hết hai mặt hắn gửi qua cho “ TOM”.
Minh đặt điện thoại xuống, khuôn mặt hắn trầm ngâm, hắn ôm đầu tỏ vẻ thất vọng. Hắn đã đi quá xa và khó mà quay lại. Hắn cảm thấy tội lỗi với ông bà, với Lan Anh.
……………………………
Bà Lệ đang ngồi chăm chú xem sổ sách trên bàn làm việc. Bất chợt chuông điện thoại reo. Bà bắt máy:
- Hàng đã có chưa?- Đầu dây bên kia hỏi.
- Đã về đến và giờ nan giải là xuất kho, tôi đang nghĩ cách– Bà Lệ nói nhỏ, mắt liếc nhìn ra cửa đầy lo lắng.
- Hãy bố trí như một vụ trộm đi, nguời của tôi sẽ lo, bà cung cấp sơ đồ kho đi- đầu dây trả lời.
Bà Lệ cúp máy, khuôn mặt đầy lo lắng.
Tổng kho dược tĩnh mịch, le lói mấy ngọn đèn pha ánh sáng màu vàng xuống sân. Ông bảo vệ đi qua lại trước sân.
Bỗng ánh đèn ôtô chiếu thẳng vào mặt ông, ống lấy tay che mắt. Chiếc xe tải lù lù tiến đến húc đỗ cánh cổng, ông bảo vệ nhảy qua tránh được. Một tên trùm đầu kín mít nhảy xuống từ cửa phụ, xịt hơi cay vào ông bảo vệ. Ông bảo vệ ôm mắt la lên thảm thiết. Hắn vật ông xuống trói lại.
…………………………………..
Tại công an thành phố
Đội trưởng Phong mở cửa phòng làm việc của đội chống mà túy ra nói lớn:
– Tất cả nghe đây, vừa xảy ra vụ cướp 5000 viên pơ se đơ phe rin ( pseudoephedrine) mọi thứ có vẻ sáng sủa hơn.
Đám nhân viên dừng việc quay lại chăm chú theo dõi ông Phong, một tên lên tiếng:
– Pơ se đơ phe rin ( pseudoephedrine ) ?
– Đúng vậy, hàng tá thuốc quý mà chúng chỉ chọn Pơ se đơ phe rin (pseudoephedrine )
– Tiền chất– Một tên sáng mắt ra thốt lên
– Đúng, tiền chất, chúng đang có cơ sở “ nấu đá” ở đây, ngay tại Việt Nam- đội trưởng Phong phấn chấn
– Tìm cách rà soát các kho hàng lớn, chắc chắc với số lượng lớn chúng chưa thể chia nhỏ ra được.
– Các anh xin giấy giới thiệu cho bên ta tiếp cận hiện trường.
Ông vừa nói vừa chỉ vào An
– Anh đi với tôi xuống hiện trường
– Chưa xin có giấy giới thiệu mà sếp, bọn hình sự nó không cho vào đâu.
– Soạn ngay cho tôi kí sẵn, anh và tôi đi xuống trước
– Nhanh- ông hét lớn.
An bật đứng dậy, đám nhân viên răm rắp quay lại làm việc.
……………………….
Minh vừa dừng xe đạp quay lại đã thấy Lan Anh đứng phía sau. Minh giật nảy mình.
– Hôm qua Minh đi với thằng Hùng đúng không? Minh đi với đám đó làm gì?- Lan Anh tức tối.
– À, …thì…Minh đang cố khuyên nó tập trung cho việc học thôi.- Minh úp úng.
– Thật không?- Lan Anh hỏi có vẻ dò xét.
Minh gật đầu. Lan Anh nhìn chăm chăm vào Minh một hồi lâu, rồi bỗng nhiên bật cười.
– Làm gì trông mặt căng thẳng vậy. Minh cố mà khuyên bọn nó đi.
Minh thở phào nhẹ nhõm. Lan Anh luôn có niềm tin tuyệt đối vào Minh, thì sao có thể nghi ngờ Minh, và cô không biết được rằng Minh sắp làm cái việc tày đình.
Minh đi theo Lan Anh vào lớp, bỗng điện thoại trong túi quần rung lên. Minh mở ra xem, là tin nhắn của ” TOM”.
– Buồng 4 dãy 1 nhà vệ sinh, trong két nước. Tiền để lại đúng chỗ đó.
Minh tắt điện thoại để vào túi quần. Mặt đăm chiêu, hắn không thể ngờ chỉ cần chứng minh nhân dân bọn nó đã biết tất cả về hắn, giờ hắn mới hiểu xã hội đen ghê ghớm như thế nào.
Tiếng trống giữa giờ reo lên, Minh lao nhanh ra khỏi lớp, hắn len lỏi qua đám học sinh đang tuôn ra hành lang. Minh đến buồn 4 nhà vệ sinh nam.
Hắn vào và khép cửa lại .Hắn thở hổn hển, mắt dán chặt vào bồn cầu.
Minh bấm nút xả nước bồn cầu, tiếng ” xèo” kèm tiếng “ót ét” của nước xả vang lên.
Hắn nhẹ nhàng nâng nắp két nước bồn cầu lên. Bên trong két nước là 1 gói nilong trong suốt, bên trong chứa nhiều tinh thể đá màu trắng, được gắn chặt lên thành két nước bằng keo dán màu đen.
Minh thở gấp gáp hơn, mồ hôi hắn túa ra đầy người
Hắn nhẹ nhàng gỡ gói ma túy đá ra, nhét vào túi trong áo khoác, rồi đậy nắp két nước lại.
……………………………..
Chiếc xe bán tải lướt nhanh trên đường.Ông Phong vừa lái xe vừa gọi điện thoại.
– Chào anh, tôi Phong bên tổ ma túy đây. Tôi xin phép được tiếp cận vụ cướp Pơ se đơ phe rin rin ( pseudoephedrine ) ở tổng kho dược. Bên tôi đang mang giấy xin phép qua.
Đầu dây bên kia trả lời, ông Phong khựng lại, đập điện thoại lên vô lăng:
– Xin phép, xin phép, lũ rắc rối.
Rồi quay qua An:
– Cậu gọi về hối bọn nó xin giấy giới thiệu nhanh, đem xuống hiện trường luôn.
Tại lầu 1 biệt thự của Vĩ. Hùng và Minh ngồi đối diện trên sofa, Hùng vẻ mặt sốt ruột, lo âu. Minh ngồi im cố gắng trấn tĩnh.
Trên bàn làm việc Vĩ đang nhìn kĩ gói ma túy đá. Tay đàn em xăm trổ ,mặt mày bặm trợn đứng im bên cạnh Vĩ như trời trồng.
Vĩ lấy mũi dao, nâng lên một viên đá, hắn ngắm kĩ, rồi đặt xuống bàn, hắn lấy chuôi dao nghiền nát viên đá, nghiêng đầu xuống, ghé mũi hít một hơi thật sâu.
Vĩ ngẩng đầu lên, ngả người lui sau ghế, mặt hắn lâng lâng.Hắn dùng dao đẩy gói mà túy về phía Mình.
– Bao nhiêu cho chỗ này?
Mặt thằng Hùng có vẻ sáng lên.
– 100 triệu– Minh nói giọng quả quyết
Thằng Hùng nhìn Minh ngơ ngác.
Vĩ ngả đầu ra ghế, hai tay chắp lại để trên bàn. Chậm rãi nói.
– Mày ra giá cao gấp đôi thị trường.
– Anh sẽ không tìm được thứ tương tự trên thị trường.- Minh quả quyết
Vĩ ngả người ra ghế
– Nói cho tao biết nó đặc biệt ở chỗ nào ?
– Dùng Pơ se đơ phe rin rin ( pseudoephedrine ) thay vì dùng phương pháp P2P, chiết xuất ngay tại phòng vô trùng, không lẫn tạp chất.- Minh nói như thể hắn sản xuất ra thứ này
Thằng Hùng nhìn Minh nói vẻ kinh ngạc
Vĩ ra hiệu cho thằng đệ tử bên cạnh
Thằng đệ tử hiểu ý, mỡ két lấy ra hai cọc tiện đặt trước mặt Minh
Minh nhìn cọc tiền, có lẽ trong đời còn lâu nó mới nhìn được số tiền lớn như vậy. Hắn bất ngờ nhưng làm ra vẻ trấn tĩnh.
– Mốt mấy giao cho tao thêm nửa kí.- Vĩ vừa nhìn gói ma túy đá vừa nói.
– Anh lấy tròn 1 kí đi, lần đầu giao lưu nửa kí, bọn tui không bán lẻ đâu.
Vĩ vỗ tay.
– Ok, khá lăm nhóc, 1 kí cho tao.
– Tôi ứng trước 50%.
Vĩ khựng người, mắt hắn long lên sòng sọc.
– Chưa ai dám trả treo với tao
Thằng Hùng như dự liệu việc chẳng lành, mặt tái mét nhìn Minh
Bông Vĩ phá lên cười, ra hiệu cho đệ tử.
Tên đệ tử ngoan ngoãn mở két lấy thêm 2 cọc tiền đặt lên trước mặt Minh
Minh cầm bọc tiền trên đi thật nhanh ra khỏi biệt thự Vĩ, hắn không quay đầu lại, có lẽ hắn sợ tên mở cổng nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt đang lo lắng của hắn . Hùng chạy lẽo đẽo theo sau không dám nói một lời nào.
Nó không ngờ rằng thằng Minh mọt sách lại là đầu nậu cung cấp ma túy ” đá”.
Cuộc đời hư hư thực thực làm Hùng thêm lo lắng. Hắn lẽo đẽo theo sau Minh như một tên tay sai không hơn không kém, im lặng và trung thành.
Cánh cửa cuốn nhà kho mở ra, chiếc xe tải lùi vào kho, cánh cửa kho sập lại.Hai tên trên xe tải nhảy xuống, đập tay theo kiểu ăn mừng với tên trông kho
– Để tạm đây cho lắng rồi chia nhỏ ra sau.
……………………………….
Minh vào phòng vệ sinh, hắn vừa thở hổn hển vừa nâng nắp két nước.Hắn cẩn thận dùng băng keo cố định gói ni lông chứa tiền lên thành két nước, rồi cẩn thận đậy nắp lại. Hắn đứng lên bấm nút bồn bước rồi mở cửa bước ra. Phi vụ đầu tiên của hắn thành công ngoài mong đợi.
Hắn rút điện thoại ra nhắn tin cho Tom
– Tiền để chỗ cũ, 50 tr và thêm 50tr cọc cho 1 kí vào ngày mốt
– Ok, tốt lắm nhóc– Tom trả lời.
Vậy là Minh bắt đầu thâm nhập đường dây cung cấp ma túy đá khắp thành phố. Trường học, khách sạn, quán cafphe, quán karaoke, bar …từ học sinh, tài xế, giáo viên, kĩ sư, nhân viên văn phòng đều dùng “đá” do Minh cung cấp. Họ đắm chìm trong làn khói hư ảo, kẻ muốn khoe mẽ, kẻ thể hiện đẳng cấp, kẻ chìm đắm vào cõi thần tiên để quên đi sự đời. Minh vẫn giao dịch qua buồng 4 khu vệ sinh nam, tiền hắn đã chất đầy cái rương dưới gầm giường, bà hắn xạ trị thành công làm hắn phấn chấn hơn. Hôm nay hắn quyết vào một salon xe máy. Hắn đi một vòng xăm xoi một chiếc xe máy trong salon.
( còn tiếp )
https://centimet2.com/truyen-dai-ngai-esco-chuong-i/ chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13
Pingback: NGÀI ESCO- CHƯƠNG 16 ĐỐI MẶT SÁT THỦ – Centimet2
Pingback: NGÀI ESCO- CHƯƠNG 16 ĐỐI MẶT SÁT THỦ – Centimet2
Pingback: NGÀI ESCO – CHƯƠNG 15 NHỮNG VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI – Centimet2
Pingback: NGÀI ESCO – CHƯƠNG 15 NHỮNG VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI – Centimet2
Pingback: TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” – CHƯƠNG 9 – Centimet2
Pingback: TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” – CHƯƠNG 9 – Centimet2