NGÀI ESCO – CHƯƠNG 19 LẠC MẤT TRÍ NHỚ

Lượt xem: 30

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18,chương 19

.

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 19

LẠC MẤT TRÍ NHỚ

Vahed vẫn chĩa súng vào tên kia băng qua cánh rừng, So-van- sa-ka-da  đi phía sau . Khu rừng nhiệt đới với độ ẩm cao làm ba người mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại. Tên kia khựng lại.

-Vahed cho tao uống nước tao khát quá.

Vahed lấy chai nước ra mở nắp và tự tay đưa lên miệng cho hắn uống. Hắn uống ừng ực đến ho sặc sụa. Hắn ngồi bệt xuống phiến đá cười lớn :

Vahed mày nghĩ có thể dẫn thằng Bằng này về làng mày à ?

Đúng tao sẽ giao mày cho làng tao xử lí

Hahahahaahaha– Hắn tiếp tục.

Bất chợt So-van- sa-ka-da hét lớn . Từ trong những lùm cây, hàng chục tên mặt mũi bặm trợn cầm súng tiến đến. Chúng với quân phục nhà binh, mặt mũi đằng đằng sát khí với súng tiểu liên lăm lăm trên tay.  Vahed như hiểu ra vấn đề buông súng giơ hai tay lên.

-Mấy anh làm gì tôi cũng được, nhưng xin tha mạng cho con tôi.

Tên kia phá lên cười khoái trá.

-Ha ha ha tao đã nói rồi, bọn mày giết bạn tao, giờ tao không tha ai cả, kể cả đàn bà trẻ con.

 

………………………………………………..

Minh lao ngay vào nhà, hắn chào ông bà, chưa kịp nhìn đã lao ngay lên phòng.

– Thế mấy chú công an gọi con lên có việc gì vậy ?  – bà Sáu hỏi với theo

– Không có gì đâu ạ.

Một lúc sau hắn đi xuống cầu thang, vừa đi vừa cài cúc áo.

– Ông bà ăn cơm đi nhé, con phải qua nhà Lan Anh có việc.

Hắn phóng xe thật nhanh ra khỏi con hẻm.

Hắn bấm chuông cổng nhà Lan Anh, rồi sốt ruột đứng nhìn. Không ai ra mở cổng, hắn lại bấm tiếp một lần,lại sốt ruột đứng đợi.

Có vẻ không ai ở nhà , hắn lấy điện thoại ra quay số ông Phong.

– Alo, chú ạ, con Minh đây ạ!

Đầu dây trả lời, sắc mặt hắn bắt đầu biến đổi, hắn buông điện thoại ra khỏi tai, đứng thẫn thờ trước cổng nhà Lan Anh.

………………………………

Đội trưởng Hà dừng xe trước công an phường.

Tại phòng trưởng công an Phường. Trưởng công an phường ra bắt tay đội trưởng Phong.

– Có việc gì mà rồng đến nhà tôm vậy.

– Ha ha, rồng tuyệt chủng rồi, còn tôm vẫn sinh sôi nảy nở trên trái đất này đấy anh.

Trưởng công phường nắm chặt tay đội trưởng Hà.

– Kì lạ thật, ngay trong cùng thành phố, lại chẳng bao giờ có dịp mà nhìn mặt nhau. Tôi thấy nhớ anh rồi đấy.

Cả hai cùng  ngồi xuống bàn làm việc.

– Đúng vậy, ngay vợ con có khi cả tháng không gặp, nói chi đến bạn bè.

– Anh đến có việc gì không?

– À, anh Luân này, lần trước đi họp trên tỉnh tôi có nghe thạc sĩ Cường có phàn nàn với anh về tình trạng mất cắp ở trường Bùi Văn Hiển phải không. – Đội trưởng Hà bắt đầu nghiêm nghị.

– À đúng anh, mất cắp dụng cụ ở phòng thí nghiệm. Chúng tôi đã cử người điều tra. Sau đó, con gái chú Bùi Văn Hiển, có yêu cầu là sẽ yêu cầu khoa Hóa thắt chặt hơn, và yêu cầu chúng tôi ngừng điều tra vì sợ ảnh hưởng đến tâm lí học sinh. – Trưởng công an Phường trả lời

Đội trưởng Hà trầm ngâm.

– Tình hình ma túy trên địa bàn sao rồi anh.

– Quá phức tạp anh à, giờ lứa tuổi học sinh, ở lứa tuổi này chúng tôi phải khéo léo hơn, chứ cứ đưa đi trại, thì trại nào chứa nổi, rồi tương lai bọn nhỏ. Nói chung cần phải phá các ổ nhóm cung cấp chứ không thể đối xử với lũ nhóc như tội phạm được.

Đội trưởng Hà gật gù, nhấp ngụm nước trà mặt đầy âu lo

…………………….

Đội trưởng Phong và Minh đứng trước phòng nhìn Lan Anh qua ô cửa kính.

– Cháu vào đi, nhớ đừng để nó kích động, hi vọng cháu gợi được chút kí ức cho nó.

Minh rón rén kéo ghế ngồi bên giường Lan Anh.

– Lan Anh, anh đây! – Minh nói khẽ

Lan Anh đang ngồi quay lưng, cô quay lại nhìn Minh khuôn mặt vô hồn.

Minh như ngàn mũi kim đâm vào tim

Khuôn mặt hắn đầy đau khổ

Lan Anh một cô gái hồn nhiên lạc quan, luôn tươi cười, giờ trước mặt hắn vẫn là Lan Anh bằng xương bằng thịt nhưng đã mất đi linh hồn

Bất giác hắn bật khóc.

Anh xin lỗi, anh xin lỗi.- hắn rên rỉ.

Đội trưởng Phong vẫn đứng như tượng bên ngoài. Mắt ông đẫm lệ

………………

Đội trưởng Hà leo lên xe trước cổng công an phường.

Viên tài xế nói :

– Đã có kết quả của cái lọ thủy tinh nhà ông Dũng

Sao ? – Đội trưởng Hà vừa kéo dây an toàn vừa hỏi.

Là  “pơ se đơ phe rin’, một tiền chất của ma túy đá

Đội trưởng Hà há hốc ngạc nhiên. Ông lẩm bẩm.

– Tại sao? Tại sao có nhiều sự trùng hợp?

– Đến luôn bệnh viện đi ! – ông Hà nói

– Ăn trưa rồi hẳn đi sếp

– Không ! Đi luôn đi.

Chiếc xe rồ ga đi hướng về bệnh viện thành phố.

……………………..

Mình nằm vật trên phòng, khuôn mặt hắn đầy đau khổ, hắn lấy tầm hình Lan Anh ra ngắm, rồi lại đặt lên ngực.Còn gì đau khổ hơn khi người hắn yêu thương còn không nhận ra hắn.Hắn đã mất người mẹ, người mà hắn ao ước được gặp một lần, giờ người con gái hắn yêu thương cũng làm tim hắn tan nát. Hắn tự dằn vặt chính bản thân mình, nếu không đưa chiếc xe đến đó thì điều tồi tệ đã không đến với Lan Anh.

…………………..

Đội trưởng Phong đi vội vã vào bệnh viện, một tay xách theo túi ni lông.  Một tay cầm điện thoại áp lên tai. Trông ông rất tất bật.

– Tốt lắm, mấy anh lên kế hoạch, tổ chức cuộc họp chiều nay, a gửi kế hoạch qua email để tôi có thể tiện theo dõi.

Ông Phong mở cửa phòng Lan Anh bước vào.

Lan Anh vẫn ngồi bất động trên giường, còn đội trưởng Hà với số và bút ngồi cạnh giường.

– Anh làm gì ở đây? Ai cho anh vào đây? – Đội trưởng Phong gắt gỏng với ông Hà

– À , anh phong, xin lỗi nghe tôi nói này – ông Hà phân trần

Ai cho anh vào đây ? Trả lời đi? Hay là bộ đồng phục anh mặc trên người. Để yên cho con gái tôi.

– Tôi chỉ muốn hỏi cháu vài vấn đề, nhưng giờ tôi biết tình trạng của cháu rồi, tôi xin lỗi.

– Anh đi ra cho tôi. – ông Phong gắt gỏng.

Ông Hà chậm rãi gấp sổ, cất vào cặp táp rồi đi ra.

Đến cửa ông khựng lại, quay lại nói với anh Phong.

– Tôi có chuyện muốn nói với anh, tôi sẽ đợi anh dưới căn tin.

Ông Phong lặng lẽ không trả lời lấy các vật dụng trong bì bóng đặt lên tủ đầu giường Lan Anh. Ông đặt vài cuốn sách, một chậu lan đá nhỏ và tấm hình Lan anh chụp chung với Minh . Tất cả mọi thứ cô bé nâng niu ông đều mang đến để hi vọng gợi lại kí ức cho cô.

Lan Anh quay lại nhìn những vật dụng, khuôn mặt vẫn vô hồn.

Ông Phong kéo ghế ngồi cạnh Lan Anh.

– Ba xin lỗi con gái, dù con thế nào bà hứa sẽ không để con một mình, không ai được quyền đụng đến con gái của ba.

Ông nói xong quay mặt đi hướng khác, nước mắt đã lăn dài trên hai má của ông.

………………….

Lớp học có vẻ đượm buồn khi vắng Lan Anh.

Minh hầu như không tập trung vào việc học, hắn nhìn vào chỗ Lan Anh ngồi, hắn nhớ lại những lúc Lan Anh quay xuống nhìn hắn, trên môi cô lúc nào cũng là nụ cười trong sáng, giờ nó thèm khát được nhìn thấy nụ cười đó biết bao.

Tiếng chuông vang lên, cô giáo chủ nhiệm nói lớn:

– Cả lớp trật tự nghe cô nói.

– Cô biết các em đang lên kế hoạch thăm Lan Anh. Nhưng chúng ta nên lùi lại. Lan Anh đang chấn động ở đầu, nên dễ bị kích động. Chúng ta nên để bạn ấy nghỉ ngơi và sẽ thăm bạn ấy vào lúc thích hợp.

Cả lớp im lặng, trên khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ buồn rầu.

……………………………

Đội trưởng Phong bước vào căn tin bệnh viện nơi đội trưởng Hà đang đợi sẵn

Ông kéo ghế mệt mỏi ngồi xuống.

Đội trưởng Hà lên tiếng.

– Xin lỗi anh, mấy nay tôi quá bận, nên chưa hỏi tình trạng của cháu kĩ càng.

Đội trưởng Phong im lặng, đó là cách ông chấp nhận lời xin lỗi của đội trưởng Hà.

– Anh Phong, tôi sắp nói điều này, với tư cách là một công an nhân dân mong anh suy nghĩ kĩ.

– Tôi đã tìm được tại nhà thầy Dũng một lọ thủy tinh, trong đó là chất   “pơ se đơ phe rin”

Đội trưởng Phong vô cùng ngạc nhiên. Đội trưởng Hà nói tiếp.

– Tôi thấy có gì đó logic ở đây, ông Dũng, thằng Minh, Lan Anh cùng mất tích hai ngày, tại nhà thầy Dũng lại tìm thấy tiền chất.

– Này, anh nói con gái tôi dính líu à?

Đội trưởng Phong gắt gỏng

– Anh làm sao vậy hả anh Phong? – Ông Hà đập bàn quát lớn.

– Anh đang nghi ngờ con gái tôi – Ông Phong nói lớn hơn

Anh ….. ông Hà lắp bắp.

Con gái tôi nằm đó và giờ anh nghi ngờ nó – ông Phong cắt ngang.

Anh im đi nghe tôi nói – ông Hà lại đập bàn quát lớn.

Cả căn tin đột nhiên im phắc.Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai viên công an đầy ái ngại.

Ông Hà ngồi xuống, ông dịu giọng nói thều thào.

– Tôi biết anh đang rất đau khổ vì con, tôi cũng có con, vợ chồng tôi phải gửi cả hai đứa vô nội trú, đã hai tháng tôi chưa được gặp con, tôi nhớ chúng đến phát khóc đây.

– Nhưng chúng ta có nhiệm vụ nặng nề. Mong anh sáng suốt hơn.

Ông Phong như hiểu ra vấn đề, ông không thể để tình cảm lấn át lí trí. Bất giác ông chống tay lên cằm, hai mắt ông đỏ ngầu.

– Tôi và anh cả hai điều là công an giỏi được trọng dụng, nhưng điều là người chồng người cha tồi. – Ông Hà nói tiếp

Ông Hà  đứng dậy, đội mũ cầm cặp táp chậm rãi đi ra khỏi căn tin.

……………………………………

Minh kéo ghế ngồi sát bên giường Lan Anh . Lan Anh vẫn ngồi ũ rũ trên giường. Đầu cô vẫn còn băng bó, khuôn mặt đã hồng hào hơn, nhưng ánh mắt cô vẫn vô hồn.

  • Anh ao ước được gặp mẹ, rồi mẹ cũng ra đi, bà anh rồi cũng bỏ anh, rồi anh cũng chỉ còn em là người phụ nữ quan trọng của anh. Dù em như thế nào anh cũng sẽ bên cạnh và chăm sóc cho em. – Minh rơm rớm nước mắt, cả tuần hắn phải nói dối để đối phó với công an, thì đây có lẽ là lời nói thật từ tận đáy lòng của hắn.

………………………..

Đội trưởng Hà mở cửa leo lên xe, ông nói với viên công an đang cầm lái.

  • Theo dõi kĩ thầy Dũng và thằng Minh.
  • Vâng thưa sếp.

Minh cầm tấm hình chụp chung với Lan Anh lên xem, mắt hắn rưng rưng, bao kí ức lại ùa về.

Bỗng điện thoại hắn reo lên, thầy Dũng đang gọi bằng facebook.

Hắn tiến đến cửa sổ bắt máy.

  • Nhớ đừng dùng sim để liên lạc, công an đã đến nhà thầy đúng như thầy và em dự đoán, từ giờ tạm dừng lại hết, công an sẽ theo sát chúng ta đấy.- Thầy Dũng nói

Minh cúp máy khuôn mặt đầy những lo âu.

………………………………

Đội trưởng Phong đặt lốc sữa lên tủ đầu giường của Lan Anh.

  • Ba ơi, mẹ đầu rồi ạ ?

Ông Phong giật mình quay lại nhìn Lan Anh. Lan Anh mắt mở tròn xoe nhìn ông đầy âu yếm.

  • Mẹ đâu rồi ba ? – Lan Anh hỏi lại

……………………………………………

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18,chương 19

Lượt xem: 30

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

HTML Snippets Powered By : XYZScripts.com