TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO” – CHƯƠNG 13 MẸ ĐÃ TRỞ VỀ

Lượt xem: 17

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

.

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 13

MẸ ĐÃ TRỞ VỀ

Hoàng hôn dần buông xuống, Minh tháo tạp dề, mặt nạ phòng độc, mệt mỏi từ biệt thầy ra về. Hắn rẻ vào con hẻm của nhà hắn. Vừa đến nhà, hắn chết điếng khi thấy thấy 3 gã công an đứng trước nhà, như dự cảm điều chẳng lành hắn quay đầu xe bỏ chạy. Phía sau hai xe chở thêm 4  gã công an đang xấn tới.

Minh như chết đứng giữa hai gọng kìm.

………………………………..

Ông Hiền rót nước cho 3 công an viên và đội trưởng Hà. Minh ngồi đối diện, mặt tái xanh không nói được câu nào.

  • Đây là cháu Minh đúng không ?
  • Đúng đấy chú – Ông Hiền trả lời
  • Mời ông và cả bà nữa ngồi xuống đây.- Đội trưởng Hà nói

Đợi ông bà nội Minh yên vị, đội trưởng Hà đẩy một hộp bút về phía họ. Ông Hiền chậm rãi mở ra, phía trong là lọn tóc. Ông Hiền nấc lên.

  • Là của thằng Dương, cái này con Ngọc mẹ thằng Minh tặng nó khi nó còn đi thực tập ở công trường.
  • Sao mấy ông có nó ? Thằng Dương con tui sao rồi ?
  • Cái này của một người không rõ địa chỉ gửi về cho chúng tôi. Anh ta yêu cầu chúng tôi xét nghiệm DNA của bộ hài cốt bên công trường kia và của lọn tóc này.- Đội trưởng Hà nói chậm rãi.

Cả ba ông cháu bắt đầu lộ rõ vẻ hồi hộp. Đội trưởng Hà nói tiếp :

  • Chúng tôi đã làm xét nghiệm, và…. Kết quả là mẫu DNA của bộ hài cốt và của lọn tóc là của một người.
  • Trời ơi mẹ thằng Minh, con Ngọc – Ông Hiền nấc lên
  • Chúng tôi chưa dám khẳng định, chúng tôi đến đây để xin phép được lấy mẫu của em Minh để làm tiếp xét nghiệm. Lúc đó chúng tôi mới đưa ra được kết luận.

Cả căn phòng nhỏ dường như căng thẳng, trên khuôn mặt ai cũng lộ vẻ sốt ruột.

………………………………………..

Tại nhà kho của thầy Dũng. Minh đang nghiền chất bột trong một chậu đá, hắn đeo mặt nạ phòng độc ánh mắt vô hồn. Bên cạnh thầy Dũng đang lắc đều chai thủy tinh. Bỗng “ xoảng” hắn lỡ tay là đổ cả chậu đá, và ly tách bên cạnh. Thầy Dũng nhìn hắn lắc đầu ngao ngán.

Một lúc sau, hai thầy trò ngồi vào ghế, mệt mỏi tháo mặt nạ phòng độc ra.

  • Xét nghiệm DNA là của bố với con, hay mẹ với con thưa thầy – Minh hỏi
  • Cả hai, DNA của con chứa 50% của bố, 50% của mẹ – Thầy Dũng vừa tháo gắng tay vừa nói.
  • Tình mẫu tử nó thiêng liêng lắm, tuy nhiên trong cái xã hội hỗn tạp này vẫn có người mẹ sẵn sàng bỏ rơi con mình – Thầy Dũng nói với vẻ chua chác.

Thầy hỏi em điều này.

  • Nếu không bán ma túy đá, nếu được chọn một công việc, em sẽ làm gì ?
  • Nghề xây dựng, chắc chắn là nghề xây dựng, ông em luôn nói rằng em nên theo nghề xây dựng, bố em từng là một kĩ sư giỏi.
  • Vậy à, thầy cứ nghĩ em thích Hóa Học.

Minh im lặng không nói câu nào, hắn gỡ găng tay, tháo tạp đè, lê cái thân mệt mỏi của hắn ra khỏi nhà kho.

………………………………

Một tuần sau, tại công an thành phố. Trong phòng đội trưởng Hà. Ông Hiền và Minh đến sớm ngồi tại bàn tiếp khách. Đội trưởng Hà rót nước cho hai ông cháu xong, với vẻ mặt đượm buồn ông nói:

  • Đã có kết quả xét nghiệm, bộ hài cốt đó là của Phan Thị Ngọc, mẹ của cháu Minh.

Hai ông cháu ngẩng ngơ như người mất hồn. Ông Hiền nấc lên từng tiếng một. Minh ngồi như tượng, mặt không cảm xúc, mẹ hắn không có ở Thái Lan, mẹ hắn đã chết, chết gần bên hắn, cái hố hắn ngã xuống là nơi đã chôn xác mẹ nó. Cuộc đời dường như quá bất công với nó.

  • Chúng tôi nghi ngờ người gửi mẫu tóc về chính là anh Đặng Văn Dương con trai ông, bố cháu Minh, mong rằng gia đình cung cấp mọi thông tin cần thiết để chúng tôi tiếp tục điều tra, giải nỗi oan khuất cho mẹ cháu Minh.
  • Tui cũng linh tính thằng Dương còn sống và gửi mẫu tóc vợ nó về.- Ông Hiền buồn bã
  • Công tác khám nghiệm đã xong, gia đình có thể mang chị Ngọc về an táng.– Đội trưởng Hà nói

Hai ông cháu buồn bã đi ra, đội trưởng Hà vỗ vai động viên Minh.

……………………………..

Ông Hiền bà Sau nhìn nhau đầy thảm não.

  • Nó nằm trên phòng 2 ngày rồi không ăn cái gì hết ông à.
  • Uh, cứ để nó một mình đi, sao không đau được bà, nó là con dâu mà tui còn đứt cả ruột- Ông Hiền buồn bã nói.
  • Tui mong thằng Dương sớm về quá, tui nhớ nó quá, tui linh tính nó vẫn còn sống- bà Sáu khóc nấc lê.

Mình nằm ngữa trên giường, không chớp mắt, khuôn mặt vô cảm. Mẹ hắn không nuôi nấn hắn trưởng thành, nhưng tình mẫu tử có sợi dây vô hình đầy thiêng liêng, tin mẹ hắn mất như có ngàn mũi kim đâm vào tim hắn. Nhất là khi mẹ hắn nằm bên cạnh hắn cả hơn chục năm, cái công trường bỏ hoang mà lúc nhỏ hắn hay ra đá bóng. Chính cái hố chôn mẹ nó là nơi nó ngã xuống khi bị nhóm Vĩ truy sát.

…………………….

Ông Hiền bà Sáu đang rầu rĩ thì Lan Anh đến:

  • Ông bà ơi, có Minh ở nhà không ạ, Minh nghỉ học hai hôm rồi, điện thoại không liên lạc được.- Lan Anh hỏi với vào trong.

……………………

Lan Anh đi vào phòng Minh, cô lao đến ôm chầm lấy Minh cô khóc nức nở, cô khóc cho số phận của Minh. Cô nói trong lúc nước mắt đầm đìa.

  • Còn có em đây ! mạnh mẽ lên anh.

Minh ôm Lan Anh khóc nức nở. Một kẻ lầm lì như hắn bắt đầu biết khóc.

…………………………

Tại nghĩa trang, khuôn mặt xinh đẹp của bà Ngọc được khắc trên bia đá của nấm mộ. Ông Hiền,bà Sáu, Minh, Lan Anh, vợ chồng Sơn Tuyết, cu Bin con của Sơn, đứng nghiêm trang trước mộ. Ông Hiền thắp nén nhang khấn.

  • Con không phải con đẻ , nhưng từ khi con về làm dâu nhà ba mẹ, ba mẹ đã coi con như con cái trong nhà. Con bạc mệnh mất sớm, không có bà con thân thích. Mong con yên nghỉ và phù hộ cho mọi người.
  • Hai đứa thắp nhanh cho mẹ đi – ông quay lại nói với Minh và Lan Anh

Minh và Lan Anh chắp tay khấn. Lan Anh nói:

  • Cô yên tâm an nghỉ, con hứa sẽ thay cô chăm sóc cho Minh – Lan Anh rưng rưng nước mắt

Đoàn người ra về, để lại sau lưng một nghĩa trang lạnh lẽo. Ngọc – mẹ của Minh cuối cùng cũng được an nghỉ bên gia đình, sau cả hơn thập kỉ nằm trong công trường sát bên nhà con trai của bà.

Một người đàn ông đội mũ tai bèo, không rõ mặt đứng từ xa quan sát gia đình của Minh đang đi ra khỏi nghĩa trang.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

Lượt xem: 17

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

HTML Snippets Powered By : XYZScripts.com