NGÀI ESCO- CHƯƠNG 16 ĐỐI MẶT SÁT THỦ

Lượt xem: 23

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

.

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 16

ĐỐI MẶT SÁT THỦ

Núi rừng bạt ngàn, chỉ được vài mỏm đá lác đác thoát ra được sự bao vây của muôn trùng cây cối.
Thầy Dũng chống gậy đi trước, Minh cõng Lan Anh phía sau. Cả hai đang cố trèo lên một sườn dốc nhỏ. Minh cố gắng sốc Lan Anh thật chặt trên lưng, tay kia đang cố bám vào các cành cây bụi.
Họ dừng lại một mỏm đá, Minh dựng Lan Anh tựa vào một mỏm đá.
Minh lục ba lô lấy chai nước, hắn đổ nước vào nắp chai, mớm từng ngụm nước cho Lan Anh. Lan Anh mắt nhắm nghiền, miệng khô khốc, dường như không còn sự sống.

Cố lên em – Minh rơm rớm nước mắt nói trong nghẹn ngào.

Cả hai đứng trên núi cao, nhìn xuống con đường, nơi chiếc xe lao xuống vực. Từng đoàn người nhỏ xíu đang tiến đến chiếc xe. Xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe công an tập trung đông đúc. Trên khuôn mặt hai thầy trò lộ rõ vẻ lo lắng.

Đội trưởng Hà bước xuống xe. Ông cúi thấp len qua băng rào, cúi thấp trọng tâm để đi xuống triền dốc một cách đầy khó khăn.
Viên công an chạy đến chào đội trưởng Hà.

       – Thưa sếp, có hai thi thể bị chết cháy.

       – Gọi bên pháp y cho khám nghiệm gấp.

       – Vâng thưa sếp.

Ông đi quanh chiếc xe nhìn vào trong đầy nghi ngại. Công an toả ra khắp xung quanh chiếc xe, họ xới từng gốc cây ngọn cỏ. Ba bác sĩ trong bộ blue trắng đang cố gắng kéo băng ca xuống triền dốc.

Minh và thầy Dũng ngồi mệt mỏi dõi đoàn người.
 

       – Thầy hãy đi tiếp, em không thể để Lan Anh thế này, em phải gọi họ giúp đỡ thôi.
      – Em điên à – thầy Dũng gắt gỏng.

Minh quay lại nhìn thật lâu vào thầy Dũng.
      – Em sẽ không khai thầy ra. Em sẽ không để Lan Anh như vậy được, em đau lòng lắm.
Chỉ cần em đối diện với công an, không có gì em có thể cho giấu họ. Tin thầy đi.- Thầy Dũng quát lớn
Chỉ cần qua hết ngon núi này, gần biên giới thầy có quen một thầy lang, ông ta sẽ cứu               được con bé. Tình trạng con bé bây giờ không trông cậy vào khoa học được. – Ông hạ giọng

Minh cố níu kéo hi vọng qua lời thầy Dũng, hắn lại xốc Lan Anh lên vai, cả hai thầy trò lại tiếp tục đi vào sâu bên trong.

             – Đội trưởng, đội trưởng – một công an khám nghiệm hiện trường gọi đội trưởng Hà.

Anh ta đưa cho đội trưởng Hà sợi dây chuyền đựng trong túi ni lông. Đó là sợi dây chuyền rơi khỏi tay Lan Anh, khi Minh cố gắng lôi Lan Anh khỏi chiếc xe.
Đội trưởng Hà đưa bọc ni lông nhìn kĩ sợi dây chuyền.
       

        – Có khắc cơ sở vàng trên này, cho rà soát gấp.
        – Vâng thưa sếp!

Bỗng có điện thoại reo lên, đội trưởng Hà bắt máy:
     

         – Alo, nghe bác Phong.

Bỗng khuôn mắt đội trưởng Hà bắt đầu thay đổi sắc mặt, trông căng thẳng.
       

        – Vậy à, vậy báo gấp bên anh em công an phường, tôi sẽ xúc tiến giúp anh.

Đội trưởng Phong ũ rũ.

        – Vậy bác cố gắng giúp, cháu nó đi xe đạp điện màu đen, quần jean, áo sơ mi hồng. Bây             giờ tôi qua mấy anh em công an phường trước.

 

 

Hoàng hôn đã buông xuống, tiếng vượn hú, tiếng chim về tổ vang khắp rừng.
Hai thầy trò dừng bên một mô đất nhỏ, họ đốt được đống lửa chuẩn bị cho 1 đêm lạnh giá trong rừng.
Minh cho Lan uống từng giọt nước, hắn kéo trong balo ra một chiếc áo khoác mỏng, hắn đắp lên người Lan Anh, ngồi cạnh Lan Anh cầm tay cô, khuôn mặt hắn đầy đau khổ.
 

         – Thầy có chắc là bạn thầy cứu được Lan Anh không?

Thầy Dũng chỉ gật đầu không nói, thầy đã quá mệt và đói.
Bỗng thầy đưa hai tay lên:
Thầy đã giết chết hai người.
       – Tất cả chỉ vì em.
       – Vì em? – Minh ngạc nhiên.
       – Đúng, em đã không cho thầy biết cuộc đàm phán giữa em và hắn.
Tại sao? tại sao em không cho thầy biết rằng hắn muốn kết hợp với chúng ta. Em đã làm chúng nổi giận. – thầy Dũng bắt đầu to tiếng.
Minh đứng phắt dậy:
      – Thầy có biết chơi dao sẽ đứt tay không?

Thầy Dũng cười khẩy:
     – Đúng, chúng ta đã không đứt tay. Nhưng đã có hai mạng người, đúng hơn là ba mạng, và thầy đã giết hai.

Minh ngồi gục xuống bên đống lửa. Hắn ôm đầu đầy bế tắc.

 

Mặt trời bắt đầu lên cao.Hai thầy trò nằm co ro bên đống lửa gần tàng.
Điện thoại reo lên, ông Phong bắt máy.
     

          – Sao, đã tìm thầy được xe máy à.!

Ông Phong phóng xe thật nhanh, trên khuôn mặt đầy sự lo âu.
Ông rẽ vào con đường mòn mà Lan Anh đã đi qua. Ra đến bãi cỏ trống giữa khu rừng. Ông đã thấy đội trưởng Hà cùng 1 công an viên đã đứng bên cạnh chiếc xe máy của Lan Anh. Ông xuống xe lầm lũi tiến đến.
Đội trưởng Hà đến vỗ vai động viên ông Phong.

Anh Phong này, thực ra chúng tôi đang cố lần theo dấu vết chiêc fordtransit gặp nạn cách đây 3 km. Và nó dẫn tôi đến đây.

– Tai nạn à – Ông Phong ngạc nhiên.
        – Đúng vậy, có hai cái xác nhưng là đàn ông tầm 30 tuổi. Tôi nghĩ anh cũng nên đến đó xem sao.

 

Thầy Dũng mở mắt đã thấy Minh đang mớm nước cho Lan Anh.Ông ngồi dậy dụi mắt.

         – Thầy ở đây, em sẽ đi quanh đây xem có gì để ăn không.
Minh nói rồi đứng dậy, lôi trong ba lô một con dao bắt đầu đi xuống triền dốc.

Ông Phong và đội trưởng Hà dừng sát mép đường nơi chiếc xe bắt đầu rơi xuống vực, hai người bắt đầu quan sát.

Có vết máu – Ông Phong nói lớn.

Ba người lần theo vết máu, đi theo vết máu là qua bên kia đường, cả ba khựng lại ngay đầu một con đường mòn dẫn lên núi.
Ông Phong quan sát kĩ vết máu còn đọng lại trên những chiếc lá.

Có hơn hai người từ chiếc xe đã leo lên ngọn núi này.- Ông Hà nói

Đội trưởng Phong gật đầu.
Đội trưởng Hà quay sang nói với công an viên:
 

        – Anh tổ chức một đội tìm kiếm, yêu cầu đội cảnh khuyển vào cuộc
       – Vâng thưa sếp.
       – Anh Phong này, tôi không mong cháu Lan Anh nó đi lên ngọn núi kia, nhưng tốt nhất anh cung cấp cho tôi áo, hay khăn của cháu, để đội cảnh khuyển đánh hơi.
       – Tôi hiểu, tôi sẽ về nhà lấy, tôi xin phép được theo đội tìm kiếm.- ông Phong rầu rĩ

Đội trưởng Hà gật đầu.

 

Thầy Dũng ráng thổi lại bếp lửa đã tàn nhưng vô ích.
Ông ngồi ũ rũ, bất giác ông ngồi nhìn Lan Anh thật lâu.

         – Thầy không biết em còn nghe thầy nói không,… nhưng….

Ông khựng lại một lúc rồi nói tiếp.
          – Thầy xin lỗi…

 

Phía dưới núi, tầm chục công an viên dắt theo 4 chú chó cảnh khuyển, những chú chó được cho ngửi khăn lau mặt của Lan Anh, chúng nhanh chóng lao lên con dốc kéo người cầm dây chạy theo.
Đội trưởng Phong và Hà cũng bắt đầu leo lên con dốc.

Thầy Dũng ngồi ủ rũ, ông hít một hơi thật sâu, ông nói tiếp:

        – Thầy xin lỗi, thầy không có sự lựa chọn nào khác.
Nói rồi ông tiến đến bên Lan Anh, ông đưa hai tay bóp cổ Lan Anh, ông quay mặt đi hướng khác, mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy đau khổ.

Đàn cảnh khuyển dẫn đội tìm kiếm đi theo hướng 3 thầy trò đã đi.
Minh tìm được một buồng chuối khệ nệ khệnh về chô dừng chân.
Vừa về đến hắn ngạc nhiên khi thấy thầy Dũng đang nằm rạp mình trên ngọn cỏ nhìn xuống dưới núi.
Thầy Dũng quay lại ra dấu hiệu im lặng.
Minh rón rén tiến đến. Cả hai nằm rạp nhìn đoàn cảnh khuyển dẫn theo đội tìm kiếm đang hướng về mình.

           – Chú Phong – Minh reo lên ngạc nhiên.

Thầy Dũng quay lại nhìn Minh.
 

            – Đó là ba của Lan Anh.

Thầy Dũng lao đến dập hẳn bếp lửa, ông lấy chai nước nhét vào balo, ông dùng khăn lau lên người Lan Anh nhằm xóa dấu vân tay, ông bẻ cành cây quét đều trên những chỗ đã ngồi nhắm xóa mọi dấu vết.
   

       – Chúng ta phải đi ngay.
       – Lan Anh thì sao – Minh lo lắng
       – Yến tâm ba con bé sẽ sớm tìm ra, có cả bầy chó theo để đánh hơi.

Đàn cho bắt đầu sủa vang, hướng theo 2 thầy trò lao tới, cả đoàn người chạy theo 4 chú chó.

Thầy Dũng kéo Minh đi khi tiếng chó sủa đã rất gần, Minh cố gắng ngoái nhìn Lan Anh, hắn không muốn bỏ Lan Anh lại.
 

        –  Con bé sẽ được cứu, đi nhanh để cắt dấu bầy chó.

Cả hai cùng chạy thục mạng vào đám cây rậm rạp.

 

Cả đoàn người cuối cùng cũng đến nơi, tất cả khựng người lại khi nhìn thấy Lan Anh nằm bất động.

Hai thầy trò cắm đầu chạy thục mạng vào khu rừng rậm rạp, mặc cho phia trước là gì, họ chạy như phía sau thần chết đang truy sát họ, mặc cho cây gai, cây bụi chắn ngang đường.Họ vấp những cành cây ngã dúi dụi rồi bật dậy chạy ngay không ngừng nghỉ 1 giây nào.

Một hồi sau, phía trước họ tiềng ầm ầm của thác nước ngày một lớn dần, họ khựng lại khi đã có thể thấy thấp thoáng từ xa là dòng thác trắng xóa.

 

–  Băng ngang xuống dưới thế nào cũng gặp suối – thầy Dũng hổn hển.

Hai thầy trò cuối cùng cũng ra được đến bờ suối. Hai thầy trò lôi chai nước ra uống hết, rồi lại đổ đầy nước suối vào chai cất vào ba lo.

Đi dọc con suối may ra có thể lần ra đường cái.

Hai thầy trò thất thỉu đi dọc dòng suối.
     

    – Có thể chú Phong đã tìm thấy Lan Anh, thầy nói khoa học không thể cứu được Lan Anh.Và giờ chúng ta không đem em ấy qua được biên giới. – Minh ngậm ngùi
       – Như vậy sẽ tốt hơn là để con bé chịu khổ cực trong khu rừng này. – Thầy Dũng động viên

Bỗng thầy Dũng kéo Minh nằm rạp bên mỏm đá.
Hai thầy trò nắm rạp,theo dõi đám người từ xa.
Hai tên cầm súng đang khống chế 2 người đàn ông và một bé gái tầm 12 tuổi.
Chúng bắt 1 người đàn ông quay mặt đi chỗ khác, một tên chĩa sung bắn liên tục ba phát vào lưng làm người đàn ông gục chết tại chỗ.
Người đàn ông còn lại nhắm mắt bật khóc, bé gái khóc lớn. Tên còn lại chía súng về hai người quát lớn.
       

         – Im không tao bắn, trói hai đứa này lại, quăng tên kia vô bụi cây đi mày.

Hai thầy trò khuôn mặt kinh hãi, không dám nhìn, rạp mình xuống nằm im lặng.

Tên nổ súng đang kéo cái xác vào bên trong, bỗng hắn khựng lại,  hướng súng về phia mỏm đá nổ súng, tiếng súng chát chúa ghim những mảnh đạn vào mỏm đá đang che chắn cho hai thầy trò.
         – Ai đấy ?– hắn hết lên.
Hắn chĩa súng về phía mỏm đá từ từ tiến đến.Vừa đi vừa quát.
        – Ra đi lũ chuột tao thấy bọn mày rồi.
Hai thầy trò mặt không còn giọt máu, chúng đã phát hiện ra họ.

chương 1, chương 2, chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7, chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12, chương 13, chương 14,chương 15, chương 16, chương 17, chương 18

Lượt xem: 23

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

HTML Snippets Powered By : XYZScripts.com